XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 255: Mùng năm
Cập nhật lúc: 2024-09-17 10:18:12
Lượt xem: 83
Đợi đến khi Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ vào phòng mua vé, hai người mới phát hiện ra vé xe mấy ngày gần tết đều bán hết rồi. Thật ra vẫn còn mấy tờ vé đứng của tàu hỏa tuyến đường dài, nhưng sao Lục Dữ nỡ để Thịnh Ngọc Châu chịu khổ như vậy, nếu không phải nơi này cách thủ đô quá xa, anh còn muốn tự lái máy kéo đưa cô về nhà đó.
Thịnh Ngọc Châu nói, mùi xe khách vừa rồi quá hôi, quá khó ngửi…
“Khi nào có vé ngồi?” Lục Dữ quan tâm nhất là điểm này, từ đây đến thủ đô đại khái phải ngồi tàu hỏa rất rất lâu… Vừa mới hỏi xong, anh lại mở miệng hỏi tiếp: “Từ đây đến thủ đô phải mất đại khái bao lâu?”
“Mất khoảng một ngày.” Nhìn thấy người hỏi là một anh chàng đẹp trai, thái độ của cô gái bán vé vô cùng hòa nhã, còn cười rất tươi.
“Nếu mua vé ngồi, thì có từ ngày ba mươi.” Cô gái bán vé xem xét một lát, sau đó bổ sung: “Mùng hai đến mùng bốn đầu năm đã hết vé.”
Nghe thấy lời này của nhân viên bán vé, Thịnh Ngọc Châu trầm mặc vài giây. Lục Dữ quay đầu nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu, dò hỏi: “Mua vé mùng năm nhé?”
Thịnh Ngọc Châu gật không muốn đứng suốt quãng đường về nhà đâu, lộ trình một ngày đó, đứng lâu như vậy chân cô hỏng mất.
Có lẽ vì gần cuối năm, cũng có lẽ vì khôi phục thi đại học rất nhiều thanh niên trí thức về thành phố cho nên mới hết sạch vé.
“Vậy mua một vé mùng năm.” Khi nói, Lục Dữ đã móc tiền ra đưa tới trước mặt cô gái bán vé kia.
Thịnh Ngọc Châu chưa kịp hành động đã nhìn thấy động tác của Lục Dữ, cô định mở miệng ngăn cản, lại trông thấy bên ngoài không ít người, tiền tài không nên lộ ra ngoài, thôi về nhà rồi tính vậy.
Cô gái bán vé thấy hai người này đều xinh đẹp như vậy, còn tưởng rằng Thịnh Ngọc Châu là em gái của Lục Dữ, khi đưa vé tàu cho anh, cô ấy định bắt chuyện, hỏi dò xem anh đã có bạn gái hay chưa…
Đáng tiếc, căn bản Lục Dữ không cho cô ấy cơ hội, vừa nhận vé anh lập tức xoay người, vô cùng che chở Thịnh ngọc Châu.
Hình như đã nhận ra quan hệ giữa hai người không đơn giản, trong mắt cô gái bán vé có chút tiếc hận thoáng qua.
Ra khỏi nơi bán vé, Thịnh Ngọc Châu lại uống vài ngụm nước ấm mới cảm thấy tinh thần khá hơn đôi chút. Nhưng nghĩ đến lát nữa trở về vẫn phải ngồi xe buýt, cô lại cảm thấy hít thở không thông, cũng không biết hiện tại Cung Tiêu Xã có bán khẩu trang không nhỉ?
“Đúng rồi, em phải đi gọi điện thoại cho cha mẹ đã…” Lần trước, trong thư cô viết sẽ về nhà ăn tết, đáng tiếc hiện tại không về được, phải gọi điện báo cho cha mẹ cô một tiếng. Dù sao sau này cô cũng sống dài dài ở thủ đô, không có gì phải sốt ruột.
Thịnh Ngọc Châu chưa từng đi dạo ở huyện thành, nhưng nghe nhân viên bưu điện ở thị trấn nói, trong bưu điện huyện có điện thoại, đáng tiếc huyện thành hơi xa, cô không thể thường xuyên lên huyện gọi điện thoại về nhà.
Sau khi hỏi thăm người qua đường biết bưu điện ở đâu, Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ cùng nhau đến bưu điện.
Nhìn thấy quầy điện thoại bên trong, hai mắt Thịnh Ngọc Châu sáng rực lên, cô quay đầu nhìn về phía Lục Dữ, giọng điệu vui mừng: “Lục Dữ, nhìn kìa, đúng là có điện thoại thật.”
Thịnh Ngọc Châu lục soát ra số điện thoại gia đình từ ký ức của nguyên thân, rồi bước đến nói với nhân viên bưu điện một tiếng, thanh toán tiền xong, Thịnh Ngọc Châu bắt đầu bấm số.
Cố Diệp Phi
Có tiếng “Tút tút” truyền đến từ đầu bên kia, nhưng rất lâu vẫn không thấy ai nghe máy, khiến Thịnh Ngọc Châu cũng nghi ngờ có phải cha mẹ lại vào viện nghiên cứu rồi không?
Nhà họ Thịnh, thủ đô,
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, mẹ Thịnh đang bận việc bèn đẩy người đàn ông bên cạnh: “Mau đi nghe điện thoại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-255-mung-nam.html.]
Cha Thịnh đứng dậy, ánh mắt hơi bất đắc dĩ, còn tưởng rằng bên phía viện nghiên cứu lại thúc giục bọn họ. Giục cái gì mà giục, tết đến nơi rồi, bọn họ muốn nghỉ ngơi.
Hơn nữa, Ngọc Châu nhà bọn họ sắp về rồi, sao bọn họ có thể vắng nhà?
“Alo.”
Giọng nói hờ hững của cha Thịnh truyền đến, trong lòng ông ấy thầm nghĩ, không phải viện nghiên cứu cũng là nhà họ Lê gọi nhờ giúp đỡ thôi, đã qua lâu vậy rồi bọn họ vẫn chưa tự ngẫm ra sao? Không nhìn lại xem đức hạnh của con trai bọn họ…
Nhưng giọng nói đầu bên kia vang lên lại khiến ông ấy mừng rỡ.
“Ngọc Châu? Có chuyện gì vậy?” Quá kinh ngạc khiến ông ấy hơi cao giọng, mẹ Thịnh đang làm việc gần đó nghe thấy lời này lập tức quay đầu nhìn sang.
“Ai cơ? Ngọc Châu gọi điện thoại về à? Đưa tôi nghe máy.” Chưa bao giờ nhận được điện thoại của Thịnh Ngọc Châu, mẹ Thịnh còn tưởng rằng ở nông thôn kia không có điện thoại nữa.
“Ừ, ừ, biết rồi.” Cha Thịnh gật đầu đáp lại, chưa đợi mẹ Thịnh nhận điện thoại ông ấy đã cúp máy.
Mẹ Thịnh vẫn ngồi bên cạnh chờ đợi, tay đã vươn ra rồi, sau đó… Lại nhìn thấy cha Thịnh cúp… Cúp điện thoại.
Mẹ Thịnh lập tức trợn trừng mắt, phẫn nộ đánh cha Thịnh: “Này, ông làm gì thế? Tôi muốn nói chuyện điện thoại với cục cưng Ngọc Châu nhà tôi, sao ông lại cúp điện thoại?”
“Ngọc Châu bảo không mua được vé ngồi nên đổi sang vé mùng năm rồi, qua tết mới về.” Cha Thịnh cũng tán đồng cách làm của Thịnh Ngọc Châu, bắt con gái mua vé đứng về nhà, phải đứng trên tàu hỏa lâu như vậy ông ấy cũng không nỡ.
“Hả… Cũng được, dù sao cũng không vội nhất thời.” Mẹ Thịnh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng vừa nói xong, lại nghĩ tới hành động đáng giận của chồng mình ban nãy, bà ấy quay sang tiếp tục xử lý.
Cha Thịnh hơi hoảng hốt, sao ông ấy dám nói vừa rồi khi nói chuyện với con gái yêu đã quên mất vợ mình, không để ý bà ấy nói gì bên cạnh…
Đương nhiên không thể nói thật rồi!
“Ngọc Châu không có tiền, phí gọi điện thoại đắt.” Cha Thịnh tìm lý do tùy tiện, không cho mẹ Thịnh biết điểm này.
“Không có tiền?” Mẹ Thịnh nghe vậy, lập tức lo lắng: “Ừ nhỉ, còn phải mua vé tàu, Ngọc Châu nhà chúng ta làm việc không được…”
Trước đây, cha mẹ Thịnh đã từng suy xét vấn đề này, biết Ngọc Châu không làm được việc, nên tháng nào hai người cũng gửi đồ qua cho cô, hy vọng Ngọc Châu có thể dùng mấy thứ đó nhờ người khác làm việc giúp mình.
“Mùng năm à? Cũng nhanh thôi.” Mẹ Thịnh không rối rắm điểm này, tính nhẩm thời gian, bây giờ gửi đồ qua đó cũng không thích hợp lắm, sợ bưu phẩm qua tới bên kia Ngọc Châu đã lên xe lửa rồi.
“Mua sẵn đồ chờ Ngọc Châu về đi.” Từ nhỏ đến lớn con gái chưa bao giờ xa gia đình lâu ngày như vậy, bọn họ vô cùng nhớ mong, cũng vô cùng lo lắng.
Khi lo lắng vì con gái không ở bên cạnh, bọn họ lại nhận được tin con gái xuống nông thôn của mình thi đỗ đại học Thanh Hoa, sao bọn họ không tự hào cho được. Đồng nghiệp biết tin cũng thi nhau chúc mừng bọn họ.
“Chúc mừng nhé!”
“Cha mẹ dạy giỏi quá!”
“Hâm mộ thật! Không biết bọn họ dạy con thế nào, con nhà tôi đừng nói Thanh Hoa, có tốt nghiệp trung học được không còn khó nói…”