XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 259: Về nhà (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 10:21:44
Lượt xem: 54
“Chuyện đó… Không phải chúng tôi chỉ…” Đám người kia lúng túng, cảm thấy hơi chột dạ. Lục Dữ vừa bị vợ bỏ, bọn họ còn tới trước mặt khiêu khích như vậy… Nếu đổi lại là bản thân, chắc chắn bọn họ cũng sẽ cầm gậy đuổi đánh.
Cũng giống Trần Kim Phượng nhà họ Trần, bụng mang thai, chồng lại bị đưa vào tù, người nào trong thôn không nói ra nói vào vài câu đâu? Nhưng mà mọi người chỉ nói sau lưng, không ai nói trước mặt Trần Kim Phượng.
“Như vậy cũng không được đánh con trai tao thế, nhìn xem nó đánh thằng bé đau thế nào…” Vốn dĩ đang chột dạ, nhưng nói đến đây, bọn họ lại cảm thấy Lục Thu Hạo hơi quá đáng.
Có người lớn tiếng chất vấn Lục Dữ, ý muốn Lục Dữ đứng ra giải quyết.
Lục Dữ chỉ dùng ánh mắt u ám nhìn bọn họ, đặc biệt là mấy đứa trẻ kia, cất giọng hờ hững: “Thì sao? Không phải chân chưa gãy à?”
Thấy ánh mắt anh lướt qua chân đám trẻ, cha mẹ bọn trẻ vội vàng bảo vệ con mình, Lục Dữ này… Đúng… Đúng là đồ du côn.
“Mày… Mày dám?”
“Tao… Chúng tao sẽ đến đồn công an kiện mày!” Một năm qua, từ chuyện Giang Quả Nhi, thím Anh, đến chuyện Triệu Mộc, Lê Thừa Du, chuyện nào cũng làm ầm ĩ đến tận đồn công an.
Trước đây bọn họ sợ “Vệ binh băng đỏ”, không thích đi cử báo, bởi vì những người đó không biết nói lý, có khả năng chính bọn họ cũng sẽ xảy ra chuyện, nhưng công an thì khác, bọn họ vì dân phục vụ!
Lục Dữ nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ, đột nhiên anh hỏi một câu: “Phải rồi, kết cục của thanh niên trí thức Lê thế nào? Đồng chí cảnh sát nói bị trừng phạt ra sao?”
Hả?
Lục Dữ đổi đề tài đột ngột, khiến đám người kia bất ngờ, có người đáp lại theo bản năng: “Hai… Hai lăm năm…”
“Thế à, đốt nhà mới bị phán hai mươi lăm năm…” Sau khi bỏ lại một câu lạnh lẽo, Lục Dữ xoay người, dắt Lục Thu Hạo rời đi.
Bỏ lại đám người bị câu nói này của anh dọa sợ, “Đốt nhà mới bị phán hai mươi lăm năm” là thế nào?
“Nó… Nó định làm gì?” Nhìn theo bóng lưng Lục Dữ, đám người kia lo lắng hỏi nhau.
“Canh chừng kỹ con nhà bà đi, đừng để nó gây rắc rối nữa, cẩn thân gãy chân thật, lại giống thanh niên trí thức Lê kia, hỏng cả tương lai đấy!” Có người qua đây xem náo nhiệt cười nhạo một tiếng.
Cố Diệp Phi
“Uy h.i.ế.p ai chứ! Cho rằng hiện tại là xã hội cũ sao?”
“Đúng thế, tôi phải đi cử báo nó mới được! Chó con địa chủ kiêu ngạo cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-259-ve-nha-1.html.]
“Thằng nhóc thối! Sau này mày còn dám gây chuyện thị phi khắp nơi như vậy, tao sẽ đánh gãy chân mày trước!” Có bà mẹ vừa nói vừa đánh con trai mình.
Tuy rằng bọn họ ăn nói mạnh miệng như vậy, nhưng sự thật là không ai đến đồn công an báo án, bởi vì Lục Dữ chỉ nói miệng, chưa xảy ra chuyện gì. Mà nếu có xảy ra chuyện thật, thì có bắt Lục Dữ lại, chân con trai bọn họ có thể hoàn hảo như ban đầu sao?
Không phải trong thôn không có người tàn tật, kết cục của những người đó ra sao? Chỉ một từ: Thảm.
Thằng du côn Lục Dữ kia… Làm sao xứng so với con trai bọn họ.
Khi tin tức Lê Thừa Du bị phán hai mươi lăm năm truyền về thôn, trừ những gia đình muốn răn đe thanh niên trí thức trong nhà mình ra, cũng chỉ có nhà họ Trần là để ý.
Khi biết tin Trần Kim Phượng òa khóc một trận, khóc vì Lê Thừa Du, cũng vì đứa trẻ trong bụng. Sau này Trần Kim Phượng sinh một cô con gái, thấy vậy nhà họ Trần lại bắt đầu thu xếp cho Trần Kim Phượng đi bước nữa, dù Trần Kim Phượng vô cùng kháng cự, kết quả cũng không thay đổi được gì, cha mẹ Trần đâu thể để con gái vì Lê Thừa Du sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Hơn nữa sinh con gái thì có ích lợi gì? Tương lai đâu thể dưỡng lão…
…
Thịnh Ngọc Châu không biết tình hình hiện tại trong thôn thế nào, cô chỉ biết bây giờ mình quá mệt mỏi thôi.
Ngồi trên tàu sốt một ngày, chiều hôm sau mới đến. Bên cạnh cũng là một cô gái, nhưng Thịnh Ngọc Châu không hề có hứng thú bắt chuyện một chút nào. Cô gái bên cạnh cũng tốt bụng, thấy Thịnh Ngọc Châu say tàu ngủ mơ màng, còn trông giữ hành lý giúp cô.
Đợi khi đến thủ đô, kéo được đống hành lý xuống tàu, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy mình sắp bị chen bẹp dí rồi, thật sự muốn vứt bỏ tất cả!
Thịnh Ngọc Châu gian nan chen xuống tàu, vừa đi vừa thở hổn hển.
“Ngọc Châu! Ngọc Châu!!”
Cha mẹ Thịnh tới đón cô đứng bên ngoài lan can, thấy Thịnh Ngọc Châu lập tức giơ cao tay, lớn tiếng gọi cô.
Nghe thấy có người gọi mình, Thịnh Ngọc Châu ngẩng đầu nhìn qua, sau đó lập tức trông thấy hai khuôn mặt vô cùng quen mắt. Vẻ ngoài thật sự… Giống cha mẹ cô như đúc.
Tuy rằng cô đã từng xem qua trí nhớ của nguyên chủ, nhưng tất cả chỉ là từng mảnh ký ức, không phải bản thân cô thật sự trải qua.
Mà hiện tại, khi trông thấy cha mẹ đứng tại đó vẫy tay với mình, ấm ức trong lòng giống như tìm được nơi phát tiết ra ngoài, hốc mắt cô lập tức đỏ lên.
Cha Thịnh nói với người canh cổng một tiếng, rồi vội vàng chạy tới: “Ngọc Châu, cha tới đón con đây! Chỗ này đều là đồ đạc của con à?”
Nói xong nhìn sang lại thấy giọt nước mắt treo trên khóe mắt con gái, cha Thịnh đau lòng không thôi.