XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 260: Về nhà (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 10:22:08
Lượt xem: 46
“Cha.” Thịnh Ngọc Châu gọi một tiếng.
“Mẹ cũng tới, đang chờ con bên ngoài đó, bảo vệ không cho vào quá lâu, chúng ta ra ngoài rồi nói chuyện được không? Đừng khóc, về nhà là tốt rồi! Ngọc Châu nhà chúng ta giỏi như vậy, là sinh viên Thanh Hoa đó.”
Đừng thấy cha Thịnh là nhân viên nghiên cứu mà lầm tưởng, ngày thường ông ấy rất chú ý rèn luyện sức khỏe đó, xách bốn túi hành lý vẫn ngon ơ.
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu đeo ba lô cá nhân đi theo cha Thịnh, nhìn bóng lưng dày rộng của cha mình, không hiểu sao cô lại có cảm giác rất an toàn.
Mẹ Thịnh đứng chờ bên ngoài nhìn thấy cô, cũng không nhịn được rơi lệ, xông tới ôm lấy Thịnh Ngọc Châu khóc to một trận.
“Được rồi, được rồi, đang ở bên ngoài đó, đừng để người ta chê cười, có gì về nhà rồi nói.” Cha Thịnh vội vàng lên tiếng, rõ ràng là chuyện vui sao lại khóc như vậy?
“Có gì đáng chê cười? Đây là nước mắt hạnh phúc!” Nghe ra được ý của cha Thịnh, mẹ Thịnh tức giận phản bác một câu, gã đàn ông thối này căn bản không hiểu lòng phụ nữ.
“Vâng vâng vâng, lên xe đi nào.” Cha Thịnh không tranh cãi, mà xách hành lý lên xe trước, ừm, là xe của viện nghiên cứu, bọn họ biết hôm nay con gái sẽ về, nên cố ý mượn xe từ đơn vị.
Nhìn cha mẹ Thịnh đối đáp qua lại với nhau, trong mắt Thịnh Ngọc Châu lộ ra ý cười ấm áp và một chút hoài niệm, trong khoảnh khắc ấy, Thịnh Ngọc Châu cũng phải nghi ngờ… Có phải mình còn một người anh trai được bọn họ gửi lại nước ngoài hay không?
Giống… Giống “Kiếp trước” y như đúc!
“Mẹ, chúng ta về nhà trước rồi nói sau.” Thịnh Ngọc Châu kéo tay mẹ Thịnh lên xe, không lạ lẫm xa cách chút nào.
Bị con gái nắm tay kéo đi, bà Thịnh lại cảm nhận được vết chai trong lòng bàn tay Thịnh Ngọc Châu, khiến bà ấy không nhịn được lại rơi lệ: “Hu hu hu… Ngọc Châu nhà chúng ta, chịu khổ rồi…”
“Được rồi, Ngọc Châu về nhà là chuyện tốt, đừng khóc sướt mướt như vậy.” Cha Thịnh không nhịn được lên tiếng. Phụ nữ đúng là đa sầu đa cảm!
Xe lái về khu tập thể nhà bọn họ, dừng lại trước căn nhà cao hai tầng, trang hoàng vẫn còn rất mới, chắc là vừa tu sửa xong.
“Ngọc Châu, hoan nghênh con về nhà!” Xuống xe cha mẹ Thịnh giang hai tay, tươi cười lớn tiếng nói với Thịnh Ngọc Châu.
Nghe tiếng hoan nghênh về nhà của cha mẹ, Thịnh Ngọc Châu bật cười nhưng nước mắt lại rơi xuống khiến cha mẹ Thịnh sợ tới mức vội vàng dỗ dành cô.
Phòng của Thịnh Ngọc Châu được quét dọn sạch sẽ, khi cha mẹ mang mấy túi hành lý lên phòng giúp cô, mẹ Thịnh còn hỏi cô có cần bà ấy sắp xếp đồ đạc giúp không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-260-ve-nha-2.html.]
Thịnh Ngọc Châu xua tay nói không cần, việc nhỏ như thế này sao cần cha mẹ giúp đỡ?
“Ngồi tàu cũng mệt rồi nhỉ, nghỉ ngơi trước đi, để lát nữa sắp xếp lại cũng được. Mẹ đi nấu cơm đây.” Mẹ Thịnh vô cùng dịu dàng nói với Thịnh Ngọc Châu, giống như đang dỗ trẻ con vậy.
“Vâng.” Thịnh Ngọc Châu khẽ gật đầu, trước khi đi nghỉ, Thịnh Ngọc Châu lấy quần áo đi tắm rửa trước, ngồi tàu xe cả ngày, chắc chắn người cô đã bốc mùi rồi.
Đợi khi Thịnh Ngọc Châu tỉnh lại, trời đã tối rồi. Khác với thôn Minh Hà, thủ đô đã có điện, đèn vừa bật lên, cả căn nhà đều sáng bừng, khiến Thịnh Ngọc Châu cảm thấy giống như bản thân ở hai thế giới vậy.
“Ngọc Châu, tỉnh rồi à? Ăn cơm thôi.” Ở dưới lầu, mẹ Thịnh đã nấu chín cơm từ lâu, thấy Thịnh Ngọc Châu xuống lầu, bà ấy cười nói, khuôn mặt đầy từ ái.
“Vâng.” Thịnh Ngọc Châu tò mò nhìn qua, trông thấy đồ ăn đầy bàn, cô cảm khái một tiếng: “Bữa tối hôm nay phong phú quá.”
“Không phải vì đón gió tẩy trần cho con sao?” Cha Thịnh cười nói, sau đó lại hỏi thăm Thịnh Ngọc Châu chuyện thi đại học, còn chuyện ở nông thôn ông ấy không hỏi thăm câu nào.
Không phải cha Thịnh không quan tâm, mà ông ấy không muốn nhắc đến chuyện đau lòng của Thịnh Ngọc Châu, ví dụ như thằng khốn nạn Lê Thừa Du, tránh hỏi nhiều Thịnh Ngọc Châu lại nhớ tới Lê Thừa Du thì không ổn. Cả cha Thịnh và mẹ Thịnh đều cảm thấy Lê Thừa Du kia không có điểm nào tốt.
“Ăn đồ ăn nhiều vào.” Cơm canh gì đ không ăn cũng được, nhưng thịt bắt buộc phải ăn, trong suy nghĩ của cha mẹ Thịnh, Thịnh Ngọc Châu đi ở nông thôn phải ăn rau ăn cháo cả ngày, phải bồi bổ.
Thu được bát cơm tràn đầy đồ ăn và tình yêu thương của cha mẹ, Thịnh Ngọc Châu ăn no căng mới buông bát đũa.
Cha mẹ Thịnh cũng không ép hịnh Ngọc Châu nói chuyện với mình, mà bảo cô về phòng ngủ sớm đi, không cần Thịnh Ngọc Châu làm gì, ừm, trước khi Thịnh Ngọc Châu xuống nông thôn, tình hình cũng như vậy.
Thịnh Ngọc Châu không từ chối, cô lên lầu, nhưng hình như vì trước đó đã ngủ một giấc bây giờ đã không còn mệt nhọc như trước, không ngủ được đột nhiên cô lại hơi nhớ Lục Dữ.
Nhớ trước đó mình nói sẽ viết thư cho anh, Thịnh Ngọc Châu lại ngồi dậy, viết lá thư đầu tiên từ khi mình lên tàu về nhà, gửi cho Lục Dữ, cô cũng không thẹn thùng hay giấu giếm gì mà nói thẳng ra nỗi nhớ nhung nồng cháy của mình qua từng con chữ.
Sau khi viết xong, cô gấp gọn lá thư lại, chờ đến ngày mai sẽ đến bưu điện gửi cho Lục Dữ.
Dưới lầu. Nhìn mẹ Thịnh ngồi khóc thút thít, cha Thịnh bất đắc dĩ không thôi: “Ngọc Châu đã về không phải tốt rồi à? Sao vẫn khóc thế?”
“Tôi khóc vì Ngọc Châu nhà chúng ta phải chịu khổ nhiều như vậy, hu hu, đều tại đám khốn nạn nhà họ Lê, đúng là một đám rác rưởi!” Nhìn qua có vẻ Ngọc Châu đã hiểu chuyện hơn trước kia nhiều, chắc chắn vì bị mài giũa ở nông thôn…
“Ừ, đều tại bọn họ, hiện tại bọn họ cũng không dễ chịu lắm, không phải sao?” Đương nhiên cha Thịnh cũng giận rồi, nhưng ông ấy càng giận bản thân, nếu năm đó không để thằng nhãi nhà họ Lê kia tiếp xúc gần gũi với con gái nhà mình, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện kiểu như vậy.
Thịnh Ngọc Châu không biết cha mẹ Thịnh đang lo lắng vì chuyện của mình, sau khi viết thư xong, hình như hơi mệt mỏi cô lại nằm xuống, không lâu sau đã ngủ rồi.