XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 262: Hành động của pháo hôi (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 10:22:48
Lượt xem: 60
Sau khi gửi thư cho Lục Dữ xong, Thịnh Ngọc Châu cũng không mua thứ gì, mà đi thẳng về nhà.
Ai, có lẽ vì trước đó quá chăm chỉ, nên hiện tại cô chỉ muốn làm cá mặn nằm nhà mấy ngày, nghỉ ngơi tử tế thôi.
Có lẽ vì sợ Thịnh Ngọc Châu ở nhà một mình sẽ đói chết, bữa trưa và bữa tối cha mẹ Thịnh đều về nhà, đương nhiên, đồ ăn đều đến từ viện nghiên cứu của bọn họ.
Thấy cha mẹ vất vả như vậy, Thịnh Ngọc Châu cũng phải ngượng ngùng: “Thật ra… Cha mẹ không cần vất vả mang cơm trưa về cho con như vậy đâu, con có thể tự giải quyết.”
Thịnh Ngọc Châu tỏ vẻ, tuy rằng con không biết nấu ăn, nhưng con có thể đến tiệm cơm quốc doanh!
Cha mẹ Thịnh sợ Thịnh Ngọc Châu không đủ tiền tiêu, lúc nào cũng nhét tiền cho cô giống như cha mẹ ở thời hiện đại vì công việc không có thời gian làm bạn với con cái, cho nên hiện tại trong tay Thịnh Ngọc Châu vẫn còn không ít tiền tiêu vặt.
“Phải rồi, Ngọc Châu, đây là tài liệu văn hiến mà bạn của cha cần phiên dịch, nếu rảnh con thử phiên dịch một chút xem.” Cha Thịnh sợ Thịnh Ngọc Châu quá nhàm chán còn cố ý tìm cho cô một quyển từ điển, từ nào không biết có thể tự tra cứu luôn.
Thịnh Ngọc Châu cầm tài liệu trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cha Thịnh, nghi ngờ hỏi: “Cha, cha chắc chắn con dịch mấy bài này, phía tạp chí sẽ trả con tiền nhuận bút?”
“Đương nhiên rồi, nếu bên kia không trả tiền nhuận bút cho con, cha tự mình tới tận cửa đòi tiền.” Cha Thịnh tỏ vẻ sao cha có thể khiến con gái yêu nhà mình lao động không công chứ?
Vậy là tốt rồi.
Sau khi xác nhận lại, Thịnh Ngọc Châu gật đầu, rồi nghiêm túc nói: “Cha, cha yên tâm, con sẽ không khiến cha phải thất vọng đâu!”
“Phải rồi, Thanh Hoa sắp khai giảng, nhớ thu dọn đồ đạc cẩn thận, mai cha với mẹ cùng đưa con đi.” Cha Thịnh cảm thấy thua thiệt cho con gái mình, vì từ khi cô về nhà, hai người đều không có thời gian làm bạn với cô.
“Con biết rồi.” Thịnh Ngọc Châu vui tươi hớn hở cầm tài liệu lên lầu, còn đồ đạc chuẩn bị đi học, Thịnh Ngọc Châu đã thu dọn xong từ lâu rồi.
Thịnh Ngọc Châu nghiêm túc ngồi trước bàn học đọc tài liệu cần phiên dịch, quyển từ điển mới vẫn cầm trong tay, sờ mới thế này chắc là vừa mua xong.
Biết cha mẹ ủng hộ mình, Thịnh Ngọc Châu lại tràn đầy ý chí chiến đấu, đây chính là bước đầu tiên trong sự nghiệp của cô đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-262-hanh-dong-cua-phao-hoi-1.html.]
Ngày khai giảng, cha mẹ Thịnh dậy từ sáng sớm để ăn mặc trang điểm, hai người muốn đưa Thịnh Ngọc Châu đến trường làm thủ tục.
Khai giảng ở thời đại này không giống đời sau, không có đàn anh đàn chị khóa trên dẫn đường giúp, tất cả đều cần bản thân tự mình làm.
Khóa trước đó vẫn là sinh viên công nông binh, hoặc được đề cử từ nông thôn, từ đơn vị, hoặc có quan hệ sau lưng, không liên quan gì đến học hành hay tri thức. Cho nên, từ khi quốc gia khôi phục thi đại học, địa vị của sinh viên nông công binh này đột nhiên hơi xấu hổ.
Anh khinh thường tôi, tôi khinh thường cậu, đừng nói tới chuyện dẫn đường cho sinh viên mới, không đánh nhau là tốt lắm rồi.
Có lẽ cha mẹ Thịnh cũng biết điểm này, vì vậy, hai người mới cố ý đưa Thịnh Ngọc Châu tới trường học. Cô cầm thông báo trúng tuyển đến văn phòng làm thủ tục, giảng viên là một cô giáo, thuộc kiểu rất có phong cách riêng.
Giảng viên kia cắt tóc ngắn, ánh mắt vô cùng sắc bén. Khi thấy cha mẹ Thịnh dẫn Thịnh Ngọc Châu đến làm thủ tc, biểu cảm trên mặt cô ấy trở nên ôn hòa, hình như khoa bọn họ rất vừa lòng và coi trọng bạn học Thịnh Ngọc Châu.
Bởi vì mấy năm trước đó tiếng Nga vẫn phổ biến hơn, trong hoàn cảnh như vậy, bạn học Thịnh Ngọc Châu có thể thi được điểm tuyệt đối môn tiếng Anh, chứng minh cô có thiên phú trong môn học này.
Có điều sau khi nhận hồ sơ, mọi người đều cho rằng, nguyên nhân là vì cha mẹ Thịnh Ngọc Châu. Cha mẹ cô từng đi du học, có lẽ cô được mưa dầm thấm đất từ nhỏ. Thành phần chính trị cũng trong sạch, còn là thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Hiện tại, quốc gia vừa thiết lập quan hệ ngoại giao với nước M, nửa năm trước lãnh đạo vừa thông qua chính sách cải cách ở cửa, ủng hộ nhà đầu tư bên ngoài, cho nên quốc gia đang cần rất nhiều nhân tài có thể trao đổi với người nước ngoài.
“Bạn học Thịnh Ngọc Châu cố gắng học tập vì tương lai của tổ quốc nhé, tôi rất xem trọng em đó.” Trước khi bọn họ rời đi, giáo viên còn cổ vũ Thịnh Ngọc Châu.
Thịnh Ngọc Châu gật đầu, cũng không kích động lắm. Cha mẹ Thịnh thì ngược lại, vừa kích động vừa tự hào về con gái mình, trên đường đi vẫn luôn khen Thịnh Ngọc Châu không ngớt miệng. Trên đường đến ký túc xá, nghe tiếng cha mẹ khen Thịnh Ngọc Châu cũng ngượng đỏ tai, thật ra, không đến mức khoa trương như vậy đâu.
Đây là năm đầu tiên quốc gia khôi phục thi đại học, quốc gia cần nhân tài, trường học cũng cần sinh viên có tri thức, giảng viên trong trường học đã quá ngán đám sinh viên công nông binh không mấy người có tài học kia rồi, thậm chí có người còn chưa tốt nghiệp tiểu học, bọn họ biết dạy dỗ thế nào?
Chẳng lẽ giáo sư đại học bọn họ lại phải đi dạy đề toán mười mấy cộng mười mấy bằng bao nhiêu sao?
Dạy quá đơn giản, bọn họ cảm thấy lãng phí thời gian của mình. Nhưng mà dạy quá phức tạp, đám sinh viên kia lại nghe không hiểu. Vì thế, những người không có tri thức kia lại càng không thích học, chỉ tới trường có lệ, sau này ra trường được phân phối công việc là tốt rồi.
Cho nên, những lời giảng viên vừa nói, thật sự không phải chỉ nói với một mình Thịnh Ngọc Châu, mà nói một lần với tất cả sinh viên khác tới làm thủ tục.
Cố Diệp Phi
May mắn ký túc xá chỉ ở tầng ba, nếu không bọn họ mệt c.h.ế.t mất. Thịnh Ngọc Châu đeo cặp sách, tay cầm một túi hành lý, cha mẹ Thịnh cũng cầm túi lớn túi nhỏ theo sau.