XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 261: Người quen bất ngờ gặp lại
Cập nhật lúc: 2024-09-17 10:22:25
Lượt xem: 54
Ngày hôm sau.
Khi cô thức dậy, mẹ Thịnh đã làm bữa sáng trong bếp rồi. Thịnh Ngọc Châu thầm cảm khái một tiếng, đúng là “Hiền thê lương mẫu” điển hình, nghĩ đến bản thân khi ở cùng Lục Dữ, cô phát hiện ra mình quá không đủ tiêu chuẩn.
“Mẹ!” Thịnh Ngọc Châu nhẹ nhàng chào hỏi, muốn nói có cần con giúp đỡ không? Nhưng lời đã đến bên miệng, đột nhiên Thịnh Ngọc Châu lại nhớ ra, hình như cô không biết làm gì.
Ăn sáng xong, cha mẹ Thịnh phải đến phòng nghiên cứu làm việc, vì con gái sắp về nhà, hai người đã chậm trễ rất nhiều công việc.
“Ngọc Châu này, khả năng mẹ với cha không có thời gian ở nhà với con, nhưng mà, con yên tâm, cha mẹ hứa đến ngày khai giảng nhất định sẽ đưa con đến tận trường!” Mẹ Thịnh khẽ thở dài, vốn dĩ bà ấy còn muốn ở bên con gái thêm vài ngày.
“Buổi tối cũng phải ngủ lại phòng thí nghiệm ạ?” Thịnh Ngọc Châu kinh ngạc, hóa ra nhân viên nghiên cứu thảm như vậy, cường độ công việc quá cao… Thịnh Ngọc Châu vô thức nhìn lên mái tóc mẹ Thịnh, xem đường chân tóc của bà ấy thế nào rồi.
“Chuyện đó thì không, buổi tối sẽ về nhà.” Mẹ Thịnh tưởng Ngọc Châu mới về nhà, muốn cha mẹ ở bên làm bạn. Bà ấy mỉm cười, nhắc nhở: “Con đi chơi bạn học trước kia của con cũng được mà.”
Thịnh Ngọc Châu không đáp lại chủ đề này, mà chuyển sang chuyển khác: “Hôm nay con định đến Cung Tiêu Xã mua vài thứ.”
Tiện thể gửi thư cho Lục Dữ luôn. Ban đầu Thịnh Ngọc Châu còn định mua cho Lục Dữ vài thứ, nhưng nhìn cha mẹ làm việc vất vả trước mắt, sau khi trầm mặc, cô hỏi thăm mẹ Thịnh: “Mẹ, có công việc phiên dịch nào… Có thể kiếm tiền không? Dịch văn bản gì đó, con đều làm được.”
Câu hỏi của Thịnh Ngọc Châu khiến mẹ Thịnh kinh ngạc nhìn qua: “Kiếm tiền? Ngọc Châu thiếu tiền à? Thiếu tiền tiêu cứ nói với mẹ, chỗ mẹ có tiền! Tiền lương của mẹ vẫn chưa tiêu hết đâu.”
Vừa nói, bà ấy vừa đứng dậy, định đi lấy tiền cho Thịnh Ngọc Châu.
Thịnh Ngọc Châu sợ tới mức vội vàng xua tay: “Không không không, con chỉ muốn rèn luyện bản thân một chút thôi. Hơn nữa, cha mẹ làm việc vất vả như vậy, con cũng trưởng thành rồi, muốn tự lập.”
Thịnh Ngọc Châu không muốn làm kẻ ăn bám, nếu có năng lực nuôi sống bản thân… Ừm, chủ yếu là vì không muốn mua quà cho người khác cũng phải ngửa tay xin tiền cha mẹ, cô đã trưởng thành rồi, nên học cách tự lập.
Đầu tiên, phải bắt đầu tự lập về kinh tế, còn vấn đề tìm việc làm, cô có thể xin cha mẹ mình giúp đỡ.
“Giỏi lắm, Ngọc Châu nghĩ được như vậy, cha mẹ rất ủng hộ. Cha có người bạn làm việc ở tạp chí xã đang cần phiên dịch tài liệu tiếng Anh, con phải cố gắng nhé! Cha tin, con sẽ làm được!” Khi mẹ Thịnh định mở miệng nói gì đó, cha Thịnh đã nói trước, tỏ rõ thái độ ủng hộ suy nghĩ này của Thịnh Ngọc Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-261-nguoi-quen-bat-ngo-gap-lai.html.]
Mẹ Thịnh muốn nói lại bị cha Thịnh đè xuống, ngắt lời. Đợi đến khi Thịnh Ngọc Châu vui vẻ ra ngooài rồi, mẹ Thịnh mới trừng mắt lườm chồng mình: “Ông làm gì thế? Con gái vừa thi đỗ đại học, ông cho rằng con bé phiên dịch được sao?”
“Con cái cần trưởng thành, hiện tại con nó có ý nghĩ phấn đấu như vậy, là cha mẹ, sao chúng ta có thể đả kích?” Cha Thịnh lắc đầu, sau đó cũng mau chóng đi tìm bạn mình.
Con gái dịch chậm cũng không sao, coi như luyện tập.
“Phải rồi, tôi có người bạn làm ở đài phát thanh, nghe nói bên đó đang muốn thành lập tổ tiếng Anh gì đó, có điều không ai tham gia, để tôi xem có thể đề cử Ngọc Châu nhà chúng ta hay không.” Nhớ tới chuyện này, mẹ Thịnh thuận miệng nói một câu, có điều, còn phải đợi Ngọc Châu lên đại học, học được tri thức trước đã rồi nói sau.
Lúc này, Thịnh Ngọc Châu đã ra ngoài nên không biết ý tưởng của cha mẹ Thịnh. Cô đến Cung Tiêu Xã một chuyến, trong tay cô vẫn còn tiền trước đó cha mẹ Thịnh gửi cho mình chưa dùng hết.
Cung Tiêu Xã ở thủ đô không giống Cung Tiêu Xã ở thị trấn, hàng hóa có rất nhiều chủng loại, những món đồ quý giá như đồng hồ, máy may, xe đạp… Đều có đủ, quần áo cũng không ít, còn có cả hàng nước ngoài.
“Chào cô, Thịnh… Đồng chí Thịnh Ngọc Châu.” Đột nhiên, có giọng nam chần chờ truyền đến từ phía sau.
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu quay đầu theo bản năng, sau đó nhìn thấy một khuôn mặt hơi quen mắt, là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, vẻ ngoài nho nhã lễ độ.
Chỉ là, nhất thời Thịnh Ngọc Châu lại không nghĩ ra được đối phương là ai.
“Lâu rồi không gặp, còn nhớ tôi không? Hồ Văn Ngạn ở thị trấn Lê Hà.” Người đàn ông nở nụ cười ấm áp, hình như hiểu rõ Thịnh Ngọc Châu đã quên mất mình, anh ta khẽ cười, nhắc nhở.
Vừa nhắc đến thị trấn Lê Hà, hình như Thịnh Ngọc Châu đã nhớ ra điều gì đó, cô lễ phép đáp lại: “Hóa ra là anh à, lâu rồi không gặp. Anh… Về thành phố rồi? Hay thi đỗ đại học?”
Hồ Văn Ngạn? Cái tên này hơi quen, nhưng mà Thịnh Ngọc Châu không có thói quen để tâm đến người xa lạ, huống chi lần đó khi gặp nhau ở bưu điện, căn bản cô không để ý đến đối phương, tâm trí đều dồn hết lên người Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi.
“Ừ. Nhìn đồng chí Thịnh Ngọc Châu nhàn hạ thoải mái như vậy, chắc cũng thi đỗ đại học về thành phố rồi nhỉ?” Giọng Hồ Văn Ngạn rất hiền hòa, không hề bất mãn vì thái độ của Thịnh Ngọc Châu.
“Ừ.” Thịnh Ngọc Châu gật đầu, cô không muốn nói chuyện với người xa lạ cho lắm.
Thịnh Ngọc Châu ngượng ngùng nhìn Hồ Văn Ngạn: “Xin lỗi, tôi còn phải đi mua vài thứ, tạm biệt.”