Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 283: Cần tới bệnh viện không

Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:27:55
Lượt xem: 52

Thịnh Ngọc Châu muốn nắm tay Lục Dữ, nhưng lại ngại với điều tiếng của thời đại này. Lục Dữ cũng không dám thân mật với Thịnh Ngọc Châu như vậy khi ở bên ngoài.

Hừ, Lục Dữ không nhớ mình chút nào sao?

Tiệm cơm quốc doanh, đầu tiên Thịnh Ngọc Châu gọi một suất thịt kho tàu, sau đó hỏi hai anh em Lục Dữ: “Hai người muốn ăn gì?”

“Em, em ăn gì cũng được.” Lục Thu Hạo gãi đầu, cậu cũng không biết món nào ngon nữa, nhưng cậu tin tưởng tuyệt đối vào Thịnh Ngọc Châu. Nói xong cậu lại bổ xung một câu: “Em, cũng ăn thịt kho tàu.”

Lục Dữ không gọi thịt kho tàu mà gọi sang món khác, lúc ăn có thể cho Thịnh Ngọc Châu nếm thử.

Trong lúc chờ đồ ăn, Thịnh Ngọc Châu kể cho hai người nghe tình hình của mình trong trường đại học, còn hỏi Lục Thu Hạo có muốn đi học không? Bầu không khí vô cùng ấm áp.

Lục Thu Hạo lắc đầu, không hề chờ mong chuyện đi học, cậu thích đi theo anh trai mình hơn.

Cố Diệp Phi

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lục Dữ, Lục Dữ lại tỏ vẻ nếu sau này có cơ hội thì tính sau…

“Hôm nay buôn bán thế nào?” Thịnh Ngọc Châu không nhắc lại vấn đề này, mà nói sang chuyện khác.

Lục Thu Hạo thích nói chuyện phiếm hơn Lục Dữ, miệng ríu rít không ngừng. Người khác trong tiệm thấy bọn họ ồn ào như vậy, đều bất mãn nhìn qua, ánh mắt như đang nói, ồn ào quá.

Ba người nói chuyện một lát, thì nhân viên phục vụ của tiệm cơm quốc doanh hô to: ““Thịt kho tàu! Thịt kho tàu của ai đây!”

Thái độ của nhân viên phục vụ không kiêu ngạo như ở thị trấn Lê Hà, bởi vì nơi này là thủ đô, ai biết được trong đám người kia có nhân vật nào có thân phận cao hay không.

Thịnh Ngọc Châu vui vẻ đi bưng thịt kho tàu về bàn, hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ đĩa thịt khiến người ta không nhịn được chảy nước mếng.

Ban đầu Thịnh Ngọc Châu vô cùng thèm ăn, nhưng không hiểu sao sau khi ngửi thấy mùi lại cảm thấy hình như hơi dầu mỡ.

Cô khẽ nhíu mày, buông đũa xuống, sắc mặt không thích lắm.

Phát hiện ra Thịnh Ngọc Châu không có hứng ăn uống, Lục Dữ lo lắng hỏi han: “Sao thế? Không hợp khẩu vị à?”

Anh nhìn qua đĩa thịt kho tàu, tuy rằng vừa rồi anh không ăn, nhưng mùi hương rất thơm, chắc là phải rất ngon mới đúng.

Lục Dữ hỏi: “Em không khỏe à?”

“Chị Ngọc Châu, thịt kho tàu ngon lắm ấy.” Lục Thu Hạo chỉ mải ăn không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa ăn vừa gật gù, còn khen không dứt miệng.

Thịnh Ngọc Châu lắc đầu: “Em không sao, khả năng là chưa đói bụng lắm.”

Miệng nói vậy, nhưng trong lòng Thịnh Ngọc Châu lại đang nghi ngờ không biết có phải tối qua mình bị cảm lạnh rồi không? Hay vì dạo này quá bận rộn, mệt muốn c.h.ế.t dẫn tới ăn uống không ngon miệng?

“Có cần tới bệnh viện khám không?” Lục Dữ không nghĩ nhiều, tưởng Thịnh Ngọc Châu bị ốm mới không muốn ăn. Anh quan tâm nói: “Lát nữa anh đưa em đến bệnh viện!”

Thịnh Ngọc Châu lắc đầu: “Không cần, chắc dạo gần đây em bận quá, nên hơi mệt, không muốn ăn đồ dầu mỡ muốn ăn chút canh rau thanh đạm thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-283-can-toi-benh-vien-khong.html.]

Người trong tiệm cơm quốc doanh nghe thấy lời này của Thịnh Ngọc Châu đều không nhịn được cười nhạo một tiếng, thời đại này còn có người chê thịt thích ăn rau sao?

Thịnh Ngọc Châu không quan tâm người khác nghĩ thế nào, khi Lục Dữ nói đưa cô đi bệnh viện, cô tỏ vẻ chắc dạo này học hành quá mệt, để cô về nhà nghỉ ngơi một lát là được rồi.

Lục Dữ từng thấy trước kia Thịnh Ngọc Châu ôn thi đại học vất vả thế nào, lại nhẹ nhàng quan tâm: “Sau này đừng vất vả quá, nhớ nghỉ ngơi nhiều vào…”

Lục Thu Hạo từng nghe chuyện đám trẻ trong thôn học hành quá kém bị cha mẹ tẩn cho một trận, khóc lóc vang trời, cho nên cũng cảm thấy học là việc vô cùng mệt mỏi. Vì thế cũng quay sang ân cần quan tâm Thịnh Ngọc Châu.

Thấy hai người như vậy, Thịnh Ngọc Châu cảm động không thôi, cảm giác như trái tim cũng mềm nhũn ra.

Sau khi ăn xong, không hiểu sao đột nhiên Thịnh Ngọc Châu cảm thấy vô cùng thèm ăn đồ chua. Cô làm nũng với Lục Dữ: “Lục Dữ, em muốn ăn mơ chua.”

“Ừ, anh mua cho em.” Nghe Thịnh Ngọc Châu nói muốn ăn, Lục Dữ lập tức chạy đi mua cho Thịnh Ngọc Châu, chiều nay anh vừa nhìn thấy có người bán mơ chua ở ven đường.

“Không có mơ chua thì mua củ cải muối cũng được.” Trước đó Thịnh Ngọc Châu từng ăn ở nhà thím Cúc, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, cô ất thích ăn.

“Ừ.” Lục Dữ ra ngoài, bảo Thịnh Ngọc Châu với Lục Thu Hạo ngồi tại chỗ chờ mình.

Bên này, khi nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu nhà mình đi chung một chỗ với hai người con trai, dáng vẻ còn rất thân mật, mẹ Thịnh kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.

Bà ấy định chạy ngay tới chất vất Thịnh Ngọc Châu, nhưng mà chưa kịp hành động đã bị cha Thịnh ngăn cản.

“Đang ở trước mặt công chúng đấy. Bà muốn chất vấn Ngọc Châu trước mặt nhiều người như vậy à? Muốn mọi người đều biết chuyện sao?”

Lời cha Thịnh nói đã kéo lại một chút lý trí cho mẹ Thịnh, bà ấy đè cơn xúc động xuống, quan sát cậu thanh niên kia, vẻ ngoài cũng đẹp trai đấy, nhưng mà hơi đen…

“Không phải là thanh niên trí thức cùng xuống nông thôn với con bé chứ?” Tuy rằng mẹ Thịnh đã kiềm chế không chạy tới chất vấn, nhưng vẫn tò mò nhìn về phía bên kia, nghi hoặc lẩm bẩm.

“Có khả năng.” Cha Thịnh thì nhíu mày, cũng sợ con gái mình bị người ta lừa gạt.

Cha Thịnh không có thành kiến với thanh niên trí thức, nhưng ông ấy vô cùng có thành kiến với đám con trai muốn nhăm nhe Ngọc Châu nhà ông ấy.

“Đi, theo sau xem sao.”

Bà ấy muốn xem xem, thằng nhãi kia lừa gạt con gái nhà mình thế nào.

Cha Thịnh cảm thấy theo dõi người khác không ổn lắm, muốn giữ mẹ Thịnh lại, định đợi sau khi Thịnh Ngọc Châu về nhà, mới hỏi thăm kỹ càng một phen.

Sau đó, hai người trông thấy thanh niên kia ân cần quan tâm con gái mình… A, không, là lừa gạt mới đúng, thằng nhóc thối tha không biết xấu hổ này!

May mà hai người không làm ra hành động thân mật nào, nếu không cha mẹ Thịnh đã xông tới tách hai người ra rồi.

“Hừ, coi như cậu ta biết điều!” Thấy cậu thanh niên kia thành thật đưa con gái mình về nhà, mẹ Thịnh mới thả lỏng.

“Ngọc Châu đã về nhà rồi, chúng ta cũng nên về nhà thôi.” Cha Thịnh xụ mặt, nghiêm túc nhắc nhở vợ mình, giống như vừa rồi ông ấy không lén lút theo dõi vậy.

Mẹ Thịnh gật đầu, khôi phục dáng vẻ thanh lịch ban đầu. Thấy Thịnh Ngọc Châu ăn mơ chua, bọn họ tưởng rằng Ngọc Châu muốn ăn trái cây, còn cố ý mua một túi mang về nhà.

Loading...