XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 284: Tầm quan trọng của Lục Dữ
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:28:15
Lượt xem: 55
“Cha mẹ, hai người về rồi à? Cha mẹ đã ăn cơm chưa?” Thịnh Ngọc Châu hỏi han ân cần, còn cẩn thận rót cho mỗi người một cốc nước ấm.
Nhưng mà, Thịnh Ngọc Châu không ngờ, trong mắt cha mẹ Thịnh, hành vi quan tâm của cô lại bị hiểu lầm thành chột dạ.
Cha Thịnh đang định mở miệng, đã bị mẹ Thịnh kéo lại. Bà ấy nói với Thịnh Ngọc Châu: “Ngọc Châu, mẹ cũng muốn ăn mơ, con rửa giúp mẹ nhé.”
Đột nhiên mẹ Thịnh nhớ tới, không phải bà ấy đang muốn Ngọc Châu quên đi cậu nông dân chân đất ở nông thôn kia sao?
Cậu thanh niên hôm nay hai ngời nhìn thấy… Cũng không tệ lắm, nhìn qua không phải kiểu yếu ớt như Lê Thừa Du, ngũ quan cũng đoan chính, nhìn bề ngoài có vẻ là người không tệ.
Còn cháu trai nhà đồng nghiệp nữa, đợi cậu ta về, đi xem mắt một lần cũng được…
Ngọc Châu còn nhỏ, quen thêm vài người bạn cũng tốt, nhiều người nhiều lựa chọn, mới có thể chọn người tốt nhất.
Đối với con gái nhà mình, mẹ Thịnh đã nuông chiều không có chừng mực rồi, nếu để người khác biết suy nghĩ này của bà ấy, chắc chắn sẽ phỉ nhổ không thôi.
“Đừng hỏi nữa, còn tốt hơn để Ngọc Châu nhớ về cậu nông dân chân đất ở nông thôn kia.” Khi Thịnh Ngọc Châu đi rửa hoa quả, mẹ Thịnh nói với chồng mình.
Nghe mẹ Thịnh nhắc nhở, sắc mặt cha Thịnh lại đen xì, cuối cùng chỉ mím môi, không nói gì cả, vẻ mặt như đang cáu kỉnh.
Khi rửa hoa quả xong ra ngoài, trông thấy cha Thịnh cáu kỉnh như vậy, Thịnh Ngọc Châu không hiểu ra sao. Cô nghi hoặc nhìn về phía mẹ Thịnh, hỏi: “Mẹ, cha… Làm sao vậy?”
Cố Diệp Phi
Mẹ Thịnh liếc qua một cái, sau đó nhẹ nhàng nói: “Không sao, hôm nay nghiên cứu không thành công, đang bực mình thôi!”
Cha Thịnh nghe vậy lại càng bực mình hơn, ông tức giận cầm qua mơ lên gặm một miếng, vị chua lập tức khiến ông ấy nhe răng trợn mắt: “Mơ gì đây? Chua thế!”
Thịnh Ngọc Châu cầm quả mơ lên, cắn một miếng: “Chua ạ? Con thấy ngon mà…”
Đang buồn bực cho nên cha Thịnh không nhận ra điểm không hợp lý trong lời này, mẹ Thịnh đang mải suy xét chuyện giới thiệu đối tượng cho Thịnh Ngọc Châu, cũng không để đến.
Thôn Minh Hà.
Từ khi Lục Dữ rời thôn tới thủ đô, ban đầu người trong thôn còn không cảm thấy gì, nhưng mà, đến khi trưởng thôn giao lại phần công việc Lục Dữ phải làm hàng ngày cho người khác trong thôn, bọn họ mới nhận ra tầm quan trọng của Lục Dữ.
Chỉ mới hai ba ngày thôi, bọn họ đã mệt sắp c.h.ế.t rồi, bao giờ Lục Dữ kia mới về chứ?
Khai hoang dưới chân núi, đa số đều là đá, cuốc xuống một nhát, tay cũng tê dại, càng khỏi nói đất đá quá cứng, muốn khai hoang phải tốn không biết bao nhiêu công sức…
“Trưởng thôn, trước đây không phải do Lục Dữ làm sao? Cậu ta đâu rồi?” Ban đầu bọn họ tưởng trưởng thôn đã giao việc nặng hơn khổ hơn cho Lục Dữ, sau đó mới phát hiện ra, không thấy Lục Dữ đâu. Ngay cả cậu em ngốc của Lục Dữ cũng không còn trong thôn nữa, lâu lắm rồi không thấy hai anh em đi dạo trong thôn.
“Lục Dữ ra ngoài rồi, xin nghỉ nửa tháng.” Trưởng thôn không nói cho người trong thôn Lục Dữ đã đi đâu, dù sao cũng không phải chuyện hay ho gì.
“Trưởng thôn, sao bác bất công thế? Cháu xin nghỉ mấy lần bác đều không cho nghỉ, bây giờ lại tùy tiện cho Lục Dữ nghỉ hẳn nửa tháng…” Bọn họ cũng muốn nghỉ, bọn họ cũng không muốn làm việc.
Hơn nữa, sao Lục Dữ lại xin nghỉ nhiều ngày như vậy nhỉ? Không có công điểm, nó với thằng em ngốc kia của nó ăn gì?
Bị chất vấn, trưởng thôn sa sầm mặt, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là vì có chuyện đứng đắn phải làm rồi, các cậu thì sao? Một đám lười biếng! Công việc hôm nay đã làm xong chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-284-tam-quan-trong-cua-luc-du.html.]
Cuối cùng không còn cách nào khác, trưởng thôn đành phải phân công các hộ luân phiên nhau khai hoang.
Bởi vậy sau bảy tám ngày, người trong thôn mới biết, Lục Dữ đã xin nghỉ ra ngoài rất nhiều ngày rồi, còn dẫn cả Lục Thu Hạo theo.
“Rốt cuộc bọn họ đi đâu vậy?”
“Ai biết, có lẽ đi tìm thanh niên trí thức Thịnh rồi!” Có người giở giọng âm dương quái khí.
Nghe thấy câu này, mọi người cảm thấy cũng có lý, khả năng này tương đối cao.
Có điều, tất cả đều cho rằng Lục Dữ là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, dù tới thủ đô thì đã sao? Thanh niên trí thức Thịnh là người nào chứ? Là sinh viên đại học Thanh Hoa đó!
Còn Lục Dữ là ai? Một anh nông dân chân đất, còn mang thành phần địa chủ, ai sẽ nhìn trúng Lục Dữ?
Thanh niên trí thức Thịnh về thành phố rồi, sao còn để ý tới thằng nhãi Lục Dữ kia?
Dù không biết được tin tức chính xác, nhưng lúc ngồi buôn chuyện bọn họ vẫn chê cười như thể chính mắt trông thấy hình ảnh Lục Dữ bị Thịnh Ngọc Châu đuổi ra ngoài vậy.
Khi trưởng thôn biết chuyện, còn về hỏi vợ mình xem có phải bà ấy nói ra ngoài hay không?
Vợ trưởng thôn vô cùng tức giận: “Tôi nói gì cơ? Tôi có biết gì đâu, ông nói với tôi lúc nào?”
“Gặp phải chuyện không vừa ý bên ngoài, về nhà lại trách vợ, chuyện gì cũng đổ hết lên đầu tôi!”
Trưởng thôn vô cùng bất đắc dĩ, nhưng miệng lưỡi không thắng được vợ mình, ai…
Cuối cùng, rất lâu sau, đã qua nửa tháng rồi Lục Dữ vẫn không quay lại.
Thôn dân đến hỏi trưởng thôn, trưởng thôn cũng không biết, thủ đô xa như vậy, ông ấy lại không có thân thích ở bên đó, muốn tìm cũng không tìm được.
Còn báo cảnh sát sao? Vậy thì càng không. Trong niên đại này có rất nhiều người giống Lục Dữ, đều một đi không trở lại.
Lúc này, Lục Dữ không hề biết chuyện xảy ra ở nông thôn, trong lòng cũng không muốn biết, chỉ muốn cố gắng kiếm tiền, mau chóng mua được nhà ở thủ đô để đăng ký hộ khẩu, nỗ lực tranh thủ trước khi Thịnh Ngọc Châu tốt nghiệp đại học, có thể kiếm đủ tiền nuôi được cô, có tiền đồ đủ để xứng với cô.
Vì thế khoảng thời gian này Lục Dữ rất bận, biết Thịnh Ngọc Châu phải đi học cả tuần đến thứ bảy mới được nghỉ, nên từ thứ hai đến thứ sáu anh cũng vô cùng bận rộn.
Hiện tại Lục Dữ không bán quần áo nữa rồi. Trước đó bán quần áo vì muốn thăm dò thị trường mà thôi, sau khi kiếm đủ tin tức mà mình muốn, anh đã đổi sang kinh doanh thứ khác rồi.
Còn về Lục Thu Hạo, Lục Dữ đã đưa cậu ấy đến võ quán nhỏ học võ.
Khi biết chuyện, Thịnh Ngọc Châu vô cùng kinh ngạc: “Sao anh tìm được võ quán nhỏ này thế?”
Vừa cải cách kinh tế, mấy ai muốn học võ mà mở võ quán nhỉ?
Lục Dữ nói, trước đó tình cờ nghe bà thím hàng xóm nói có võ quán mới mở ở gần đây, anh nghĩ, không thể để A Hạo ở mãi trong nhà được, đầu óc cậu ấy lại không được tốt, dễ bị người ta bắt nạt, cho cậu ấy đi học võ cũng tốt, bị bắt nạt còn có thể đánh lại.
Đối với chuyện này, Thịnh Ngọc Châu chỉ có thể nói: Đúng lắm! Anh thông minh nhất!