XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 292: Hoàn chính văn (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:34:01
Lượt xem: 83
“Đừng gọi chị Ngọc Châu, gọi chị dâu.” Lục Dữ nhắc đi nhắc lại vài lần, điểm này vô cùng quan trọng, nó đại diện cho thân phận đã thay đổi.
Thịnh Ngọc Châu:...
Lục Thu Hạo ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Sau khi biết chuyện, cha mẹ Thịnh không ý kiến gì, nhưng vẫn nói với Lục Dữ: “Căn phòng trước kia con ở cách nơi này hơn xa, qua bên này ở chung đi, cha với mẹ con đều không ở nhà, Ngọc Châu ở một mình sẽ sợ hãi.”
Trên thực tế, hai người cũng đã bắt đầu tán thành Lục Dữ, những chuyện Lục Dữ làm, không giống đang giả vờ, quan tâm che chở Ngọc Châu vô cùng cẩn thận.
Hơn nữa, không ở trọ bên ngoài, còn tiết kiệm được một khoản tiền đó.
Cố Diệp Phi
Ban đầu, Lục Dữ định từ chối ý tốt của cha Thịnh, nhưng mà nghĩ đến Thịnh Ngọc Châu phải ở nhà một mình, hiện tại còn đang mang thai, anh lập tức đau lòng.
Dạo gần đây, vì nôn nghén, Thịnh Ngọc Châu vô cùng khó chịu, cho dù ngày thường đi học, vẫn phải mang vài quả mơ, hoặc củ cải chua để áp chế cơn buồn nôn.
Buổi tối, cô ấm ức làm nũng với Lục Dữ: “Lục Dữ, người ta không muốn sinh con, quá khó chịu…”
Lục Dữ thương tiếc, ôm cô vào lòng, an ủi: “Được được, vậy chúng ta không sinh nữa.”
Lời này vừa nói ra, đã bị Thịnh Ngọc Châu đánh cho vài cái: “Có phải anh không thích em không, em đã mag thai con anh rồi, anh còn muốn không sinh nữa?”
“Không phải thế, anh thích em nhất, chỉ vì thương em bị đứa trẻ trong bụng làm em khó chịu thôi.” Lục Dữ không biết nói lời ngon tiếng ngọt, tất cả lời nói ra đều là suy nghĩ thật trong lòng, nói vô cùng thẳng thắn.
Thịnh Ngọc Châu kiêu căng hừ một tiếng, lại chui vào lòng Lục Dữ, đòi Lục Dữ kể chuyện cho mình nghe, còn nó muốn ăn nho, ăn thanh mai… Nhưng mà mùa đông không có nho, dù Lục Dữ chạy gãy chân, cũng không tìm được nơi nào bán.
“Được được, sẽ mua cho em. Ăn quýt trước được không? Hôm nay mẹ cố ý mua về cho Ngọc Châu xinh đẹp của chúng ta đó…” Vì Thịnh Ngọc Châu làm nũng quá nhiều, dần dần Lục Dữ trầm mặc ít lời cũng đã bắt đầu học được cách dỗ dành con gái.
Đương nhiên, con gái ở đây chỉ tính một mình Thịnh Ngọc Châu!
Mẹ Thịnh sợ Ngọc Châu đang mang thai, hai đứa vẫn làm bậy, còn cố ý dặn dò, thi thoảng còn lén lút quan sát. Phát hiện ra con gái mình được nuông chiều như phế vật, tính xấu kia… Đến bà ấy cũng không chịu nổi.
Thôi, cứ để cho Lục Dữ chịu khổ đi.
Đột nhiên xuất hiện thêm hai người đàn ông ra vào nhà họ Thịnh, người trong khu tập thể đều lén lút hỏi thăm.
“Con gái nhà họ Thịnh kia sao thế? Sao lại có đàn ông kè kè bên cạnh như vậy nhỉ?”
“Có biết người đó là ai không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-292-hoan-chinh-van-2.html.]
Bởi vậy, có người còn lén lút hỏi mẹ Thịnh, hai người dạo này mới tới nhà bà, là thân thích à?
Mẹ Thịnh cười ha hả: “Là chồng của Ngọc Châu nhà chúng tôi, tới thủ đô làm ăn buôn bán.”
“Gì cơ? Chồng? Ngọc Châu nhà bà kết hôn rồi? Chuyện khi nào thế? Không phải vừa vào đại học sao?”
“Đúng đấy, chồng đâu ra thê? Không phải là cưới chồng khi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức chứ?”
Một đám bắt đầu kinh ngạc, nhưng mà, mẹ Thịnh không hứng thú chia sẻ với người khác chuyện tình cảm của con gái nhà mình. Sau khi cho người ta biết thân phận của Lục Dữ, thì mau chóng đi làm.
Thấy mẹ Thịnh vội vàng rời đi, các thím đang buôn chuyện say xưa vẫn chưa hết tò mò. Thấy Thịnh Ngọc Châu ra ngoài, còn cố ý chạy đến dò hỏi Thịnh Ngọc Châu chuyện chồng con.
Có người hỏi: “Kia là chồng cháu à? Bao tuổi rồi? Đang làm nghề gì? Sao lại chạy tới sống ở nơi này?”
Nghe một tràng câu hỏi, Thịnh Ngọc Châu cũng cạn lời.
“Bác gái, sau này Lục Dữ nhà cháu sẽ sống tại nơi này, tương lai ở chung lâu rồi, muốn biết gì cứ hỏi thẳng anh ấy…”
Thịnh Ngọc Châu hớn hở cười nói, nghe xong những lời này, mọi người đều nhìn về phía Lục Dữ đang đứng bên cạnh Thịnh Ngọc Châu.
“Ồ, tên Lục Dữ à?”
“Trước đây làm gì thế? Sao lại chạy tới thủ đô?”
“Chàng trai này nhìn có vẻ khỏe mạnh nhỉ? Sao trước kia không thấy cháu nhắc đến…”
Nhưng mà như vậy cũng tốt, cô bé Thịnh Ngọc Châu này có chồng rồi, thằng con trai ngu ngốc nhà mình sẽ không nhớ thương nữa…
Thịnh Ngọc Châu quá xinh đẹp, quá giống hồ ly tinh, đám phụ nữ cực kỳ không thích kiểu khuôn mặt không an phận, dáng người phập phồng quyến rũ này. Hơn nữa thái độ của Thịnh Ngọc Châu còn hơi kiêu ngạo, vừa nhìn đã biết không phải loại con dâu dễ bắt nạt.
Còn lâu bọn họ mới thích…
Nhưng vẫn có người rất coi trọng gia thế của Thịnh Ngọc Châu, biết chuyện cô đã có chồng, còn nói thầm sau lưng: “Xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, lại gả cho người ta, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì…”
“Đúng thế, con trai tôi còn định cới con bé, may mà không cưới, nếu không chẳng phải… Hừ!”
Đặc biệt, sau đó không lâu, nhìn thấy bụng Thịnh Ngọc Châu càng ngày càng lớn, suy nghĩ xấu xa trong đầu bọn họ càng nhiều thêm: “Đúng là không biết xấu hổ, có thai rồi còn quyến rũ con trai tôi.”
“Còn không phải sao? Muốn tìm người khác đổ vỏ thay chắc?”