XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 293: Hoàn chính văn (3)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:34:41
Lượt xem: 62
Không quan tâm người trong khu tập thể nghĩ thế nào, ngoài ba tháng đầu mang thai bị nôn nghén ra, giai đoạn sau, Thịnh Ngọc Châu rất khỏe mạnh. Hiện tại nhiệm vụ hộ tống cô của Lục Thu Hạo cũng đã giao lại cho Lục Dữ rồi.
Cuộc sống coi như thư thái, muốn ăn gì thì ăn cái đó, cũng không làm thêm gì nữa, một lòng học tập và dưỡng thai.
Đối với chuyện này, trong trường học không hề có tiếng nghị luận. Bởi vì trong thời đại này, có không ít thanh niên trí thức xuống nông thôn đã lập gia đình, thi vào đại học, có con, là chuyện rất bình thường.
Tới mùa đông, Thịnh Ngọc Châu mặc quần áo thật dày, tay đỡ bụng, chậm rãi đi dạo trên bãi cỏ dưới khuôn viên bệnh viện, cảm nhận gió lạnh bên ngoài.
Lục Dữ đi bên cạnh, đỡ tay Thịnh Ngọc Châu, nhẹ nhàng dỗ dành. Anh không dám để Thịnh Ngọc Châu ở bên ngoài quá lâu, sau khi về phòng bệnh, cởi áo khoác dày nặng ra, lại bưng tới cho cô một bát canh gà nóng hổi.
Bởi vì sắp sinh, nên thi thoảng xoa bụng Thịnh Ngọc Châu còn có thể cảm nhận được đứa trẻ cử động bên dưới, giống như đang chào hỏi anh vậy. Lục Dữ cảm nhận được, lập tức nở nụ cười.
Lục Thu Hạo ở bên cạnh quan tâm hỏi: “Khi nào em bé mới ra đời?”
Anh trai nói, sau này cậu phải chăm sóc em bé, thân là chú ruột, phải gánh vác trách nhiệm.
Lục Dữ nói vậy, chủ yếu sợ Lục Thu Hạo không quen anh trai mình yêu thương người khác, đối xử tốt với người khác…
Đúng lúc ấy, đột nhiên Thịnh Ngọc Châu cảm thấy bụng mình bắt đầu đau đớn, bên dưới cũng có nước chảy ra, qua kinh nghiệm từ mẹ cô và bác sĩ, Thịnh Ngọc Châu biết, đã vỡ ối rồi.
Cô lập tức nắm chặt lấy tay người đàn ông bên cạnh: “Lục, Lục Dữ, em… Em sắp sinh rồi…”
“Bác sĩ, A Hạo, mau đi gọi bác sĩ!” Lục Dữ thúc giục Lục Thu Hạo đi tìm bác sĩ, vội vàng bỏ bát canh gà Thịnh Ngọc Châu đang uống trong tay xuống.
Anh lau miệng cho Thịnh Ngọc Châu, đồng thời an ủi cô, nếu như có thể, anh tình nguyện sinh con thay cô ấy.
Đau đớn như vậy, để mình anh gánh vác là được.
Lục Thu Hạo đi tìm bác sĩ, bác sĩ vội vàng chạy tới, đỡ Thịnh Ngọc Châu tới một chiếc giường khác, đẩy Thịnh Ngọc Châu vào phòng sinh.
Lục Dữ ngồi chờ đợi bên ngoài phòng sinh, tâm trạng rất phức tạp, đáng tiếc không thể vào trong phòng với cô, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Thịnh Ngọc Châu truyền đến từ bên trong.
Lục Thu Hạo ngồi bên cạnh cau mày, vẻ mặt buồn rầu, muốn nói chuyện với anh trai, nhưng mà thấy tâm trạng cảu anh trai mình kém như vậy, cậu lại không dám mở miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-293-hoan-chinh-van-3.html.]
Khi hai người chờ đợi, cha mẹ Thịnh cũng đã vội vàng chạy tới. Nhìn thấy Lục Thu Hạo vẫn đang ngồi chờ bên cạnh, mẹ Thịnh trừng mắt lườm Lục Dữ đang đứng trước cửa phòng sinh như hòn vọng thê một cái.
“Sao rồi? Đã sinh chưa? Vào phognf từ khi nào?” Mẹ Thịnh quan tâm hỏi han tình hình con gái nhà mình, đồng thời ngó vào trong giống như Lục Dữ.
Đáng tiếc, cửa phòng sinh đóng chặt, bọn họ nhón chân thế nào cũng không thể nhìn vào bên trong.
Nghe thấy mẹ vợ hỏi thăm, Lục Dữ mới quay lại trả lời: “Vừa vào trong chưa lâu lắm.”
“Được rồi, dẫn A Hạo về đi, đứng hết ngoài này còn ra thể thống gì.” Mẹ Thịnh khẽ lườm anh một cái, để một cậu nhóc đứng chờ ở nơi này, không sợ cậu bị dọa sợ sao?
“Thím, cháu không sao! Chị dâu sẽ mau chóng sinh cháu trai thôi!” Lục Thu Hạo cậu đâu phải người yếu đuối, chẳng qua là kêu khóc mà thôi, cậu… Cậu rất dũng cảm.
Lục Thu Hạo từ chối, người khác cũng không có tâm trạng đưa cậu về nhà, tất cả mọi người đều chờ đợi Thịnh Ngọc Châu.
Lục Dữ đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trước cửa phòng sinh, trên mặt đầy lo lắng.
Trong phòng sinh.
Từ trước đến nay, chưa bao giờ Thịnh Ngọc Châu nghĩ tới, hóa ra sinh con lại đau như vậy…
“A a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!!” Thịnh Ngọc Châu vừa kêu gào thảm thiết vừa rơi lệ. Cô… Cô không muốn sinh nữa… Hu hu hu…
Vì sao lại đau như vậy?
Cố Diệp Phi
“Lục Dữ!!!” Nếu có thể, cô thật sự muốn đánh tên đầu sỏ gây tội này một trận, hu hu… Đau quá!
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn truyền ra từ bên trong, âm thanh bén nhọn, thảm thiết, sắc mặt Lục Dữ cũng trắng bệch, anh lập tức vỗ cửa phòng sinh, sốt ruột gọi: “Ngọc Châu! Ngọc Châu, em sao rồi? Ngọc Châu, đừng sợ!!!”
Nếu không phải cửa bị khóa trong, khả năng Lục Dữ đã xông vào rồi.
Thấy anh trai điên cuồng như vậy, Lục Thu Hạo hơi sửng sốt. Cậu vội vàng bước đến, kéo góc áo anh trai: “Anh, chắc chắn chị ấy sẽ không sao đâu, anh đừng lo lắng.”
Nghe Lục Dữ kêu như sắp sinh ly tử biệt, cha mẹ Thịnh cũng bị anh dọa sợ. Hai người ngẩng đầu, ầu
Đã là lúc nào rồi, còn kêu gào như vậy…