XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 294: Hoàn chính văn (4)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:35:14
Lượt xem: 110
Từ chạng vạng đến buổi tuối, trong phòng sinh vẫn sáng đèn. Mẹ Thịnh bảo Lục Dữ đưa Lục Thu Hạo về trước, nhưng Lục Dữ mắt điếc tai ngơ, đứng yên tại chỗ, vẫn là hòn vọng thê như cũ, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh.
Thấy vậy, mẹ Thịnh đành phải bảo cha Thịnh đưa Lục Thu Hạo về, đồng thời mang đồ dùng sơ sinh trước đó bọn họ đã sắp xếp kỹ tới bệnh viện. Bà ấy ở lại đây còn có thể phụ giúp một chút.
Còn canh gà nữa, nấu xong nhớ phải cho vào cặp lồng giữ ấm…
Cha Thịnh cũng biết mình ngồi chờ ở đây cũng vô dụng, đành dẫn Lục Thu Hạo về. May mà trước đó mẹ Thịnh với Thịnh Ngọc Châu đã thu dọn sẵn đồ dùng, đặt trong một cái túi lớn rồi.
Lục Thu Hạo hơi căng thẳng, ban đầu cậu còn cảm thấy không phải chuyện gì lớn, nhưng thời gian dần trôi qua, bầu không khí dần trở nên nặng nề, cũng ảnh hưởng tới Lục Thu Hạo.
“Có bị dọa không?” Lúc này cha Thịnh mới chuyển sự chú ý sang người Lục Thu Hạo, giọng nói ấm áp, quan tâm.
“A Hạo rất dũng cảm!” Lục Thu Hạo ưỡn ngực, cậu chính là người đã lên chức chú, sao có thể nhát gan yếu đuối? Như vậy không phải tương lai sẽ bị cháu trai cháu gái chê cười sao?
“Ngoan quá, quả nhiên là đứa trẻ dũng cảm, sau này các cháu nhỏ phải nhờ người chú này dạy dỗ rồi!” Cha Thịnh vỗ bả vai Lục Thu Hạo, cười thành tiếng.
Lục Thu Hạo cũng cười ngây ngô, tràn đầy hy vọng về tương lai.
Sau một tiếng hét thảm truyền đến từ phòng sinh, là tiếng trẻ con khóc nỉ non. Mắt hai người ngoài phòng sinh lập tức sáng rực lên, đồng loạt nhìn về phía cửa phòng.
Cửa phòng mở ra, bác sĩ nữ xuất hiện từ bên trong, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn, chúc mừng hai người: “Chúc mừng gia đình, sản phụ giường số sáu đã sinh một cậu con trai.”
Không phải bác sĩ trọng nam khinh nữ, mà người thời đại này đều như vậy. Có con trai, phụ nữ sẽ dễ sống hơn nhiều, bà ấy thật sự mừng thay cho thai phụ kia.
Lục Dữ đang định mở miệng, lại nghe thấy tiếng y tá kêu lên trong phòng, và tiếng kêu đau đớn của Thịnh Ngọc Châu: “Bác sĩ, ngài mau tới đây, bụng thai phụ… Trong bụng thai phụ còn một đứa nữa!”
Khi nghe thấy Thịnh Ngọc Châu đau đớn kêu lên, mẹ Thịnh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: “Làm sao vậy? Có phải thai phụ xảy ra chuyện gì không?”
Trong lòng mẹ Thịnh, dù nhiều cháu trai hơn nữa, cũng không quan trọng bằng một mình Ngọc Châu nhà bà ấy.
Câu hỏi của mẹ Thịnh, khiến Lục Dữ cũng bắt đầu căng thẳng. Y tá kia nói xong, cửa phòng sinh lại bị đóng chặt thêm lần nữa. Hai người chỉ có thể chờ đợi bên ngoài.
“Sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu! Chỉ là sinh con thôi mà…” Lúc này mẹ Thịnh đã hơi sợ hãi rồi. Sinh một đứa còn có thể nói không thành vấn đề, nếu sinh hai đứa, lúc này Ngọc Châu lại kiệt sức thì…
Lục Dữ không biết điểm này, chỉ biết anh đang vô cùng đau lòng, thương cho Thịnh Ngọc Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-294-hoan-chinh-van-4.html.]
Cố Diệp Phi
Nghe mẹ Thịnh lải nhải, Lục Dữ cũng bắt đầu căng thẳng, trong lòng càng sợ hãi.
Có con trai hay không đều không quan trọng, quan trọng là Thịnh Ngọc Châu!
Cô ấy không thể xảy ra chuyện, nếu xảy ra chuyện, anh phải làm sao bây giờ?
Một giây mỗi phút trôi qua, lo lắng trong lòng càng nhiều thêm, trong khoảng thời gian này, Lục Dữ còn chưa từng nghỉ ngơi đủ giấc, vừa phải chăm sóc Thịnh Ngọc Châu, vừa để ý chuyện làm ăn, nửa đêm không biết giật mình bừng tỉnh bao nhiêu lần, sắp đến mức sinh bệnh trầm cảm trước khi sinh rồi.
Trong khoảnh khắc cửa phòng sinh mở ra, Lục Dữ và mẹ Thịnh đều vội vàng chạy tới: “Bác sĩ, thế nào rồi? Con gái tôi thế nào?”
Nữ bác sĩ vẫn tưi cười như cũ: “Chúc mừng gia đình, thai phụ giường số sáu đã sinh hai đứa con trai, mẹ tròn con vuông.”
Câu này nói ra, thần kinh căng thẳng của Lục Dữ như được giải phóng, mệt nhọc bao ngày qua lập tức bao phủ toàn thân. Lục Dữ chỉ thấy hai mắt tối sầm, sau đó lăn đùng ra ngất xỉu.
Đợi đến khi cha Thịnh xách túi đồ sơ sinh đến, đã trông thấy Lục Dữ đang nằm thẳng trên giường bệnh bên cạnh Thịnh Ngọc Châu. Ông ấy nhìn về phía mẹ Thịnh, hỏi: “Thằng bé làm sao vậy?”
“Nghe nói sinh hai đứa con trai, mừng quá lăn ra ngất xỉu.” Mẹ Thịnh hơi buồn cười, nhận túi đồ từ tay cha Thịnh, lấy mấy bộ quần áo trẻ con ra, nhìn về phía hai đứa cháu trai nhỏ nhà mình.
Thấy vợ cười hạnh phúc như vậy, trong lòng cha Thịnh cũng sung sướng không thôi. Đời này coi như mỹ mãn rồi, sự nghiệp thành công, vợ đẹp con ngoan, bây giờ còn có cháu trai, còn cầu gì nữa…
Sau khi tỉnh lại, Lục Dữ bảo cha mẹ Thịnh quay về nghỉ ngơi trước, bọn họ chăm sóc Thịnh Ngọc Châu cả đêm, cũng mệt mỏi rồi.
“Cũng được, mẹ về lấy chút đồ mang đến đây, tiện thể mang cơm cho Lục Dữ…” Mẹ Thịnh không từ chối, giao Ngọc Châu và cháu trai cho Lục Dữ, bà ấy rất yên tâm.
Anh ngồi bên mép giường Thịnh Ngọc Châu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, tóc còn ướt nhẹp vì mồ hôi lạnh, vẻ mặt tràn đầy thương tiếc.
Phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng trẻ con khóc thi thoảng vang lên, nhìn hai đứa trẻ trên chiếc nôi đặt bên cạnh giường, khuôn mặt sắc bén lạnh lùng cũng biến thành dịu dàng.
Anh cẩn thận vươn tay, nắm lấy một bàn tay nhỏ, cảm giác mềm mại, khiến trái tim Lục Dữ cũng tan chảy.
Người đàn ông từng bò dậy từ vũng bùn lầy lội, khi có được đóa hoa phú quý nhân gian kia, anh đã từng vọng tưởng, mong chờ có thể đi càng ngày càng xa…
Hiện tại, vọng tưởng đã thành hiện thực, có vợ đẹp con ngoan ở bên, giây phút này, tất cả hắc ám từng gặp phải đều lui về quá khứ, giống như ánh mặt trời xán lạn ấm áp đã sưởi ấm trái tim lạnh lẽo u ám của anh…
Lục Dữ quay đầu, nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu vẫn đang say sưa ngủ, nhẹ nhàng cúi người qua, dịu dàng thân mật hôn lên khuôn mặt cô: “Ngọc Châu, cảm ơn em.”
Cảm ơn em, đã bằng lòng cho anh ở bên cạnh em, chăm sóc em…