XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 62
Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:47:14
Lượt xem: 100
Khi người khác nhìn thấy cảnh Giang Quả Nhi nổi điên đánh người, thiếu chút nữa đều bị dọa sợ.
Ngay cả Triệu Kiến Quốc, cũng ngây ngẩn cả người. Giang… Thanh niên trí thức Giang, sao… Sao cô ấy lại không khác gì… Đám đàn bà đanh đá trong thôn thế?
Không… Nhưng mà, như thế cũng tốt, như vậy, mình sẽ không phải lo lắng, thanh niên trí thức Giang bị người ta bắt nạt nữa…
Không hổ là thanh niên trí thức Giang, đánh nhau cũng đẹp như vậy.
Mà người trong khu tập thể thanh niên trí thức đều sững sờ, ngày thường thanh niên trí thức Giang luôn dịu dàng hiền thục, đanh đá như vậy từ khi nào thế?
Thanh niên trí thức Giang hung hăng phun ra mấy câu thô tục, thực sự khiến người xem sửng sốt, thanh niên trí thức trông thấy cảnh ấy đều trợn tròn mắt, sau đó nhìn nhau vài lần.
Vậy mà thanh… Thanh niên trí thức Giang còn biết nói lời thô tục… Biết mắng chửi người…
“Tôi cho bà nói lung tung này, bà là đồ lẻo mép, con mẹ nhà bà, bà mới chui rừng cây nhỏ với người ta! Hôm nay tôi sẽ xé nát miệng bà!”
“Con mẹ nhà bà, cho rằng tôi đây dễ bắt nạt có phải không?”
Triệu Kiến Quốc đứng bên cạnh, gãi gãi đầu, hết nhìn nhìn thanh niên trí thức Giang, lại nhìn mẹ già nhà mình.
Sao… Sao lại đánh nhau rồi?
Thịnh Ngọc Châu cũng ngây ngẩn cả người, không phải đã nói là đóa sen trắng dịu dàng yếu ớt à?
Sao đột nhiên lại nổi giận đánh nhau rồi?
A…
Xem ra Giang Quả Nhi cũng rất hung tàn, cô biết ngay mà, chắc chắn vẻ ngoài giống đóa sen trắng ngày thường đều là giả vờ, không phải bây giờ đã lòi đuôi cáo ra sao?
“Không ngờ ngày thường thanh niên trí thức Giang hiền lành dịu dàng như vậy, lúc mắng chửi, lại không thua người trong thôn chút nào.” Thịnh Ngọc Châu thấy Giang Quả Nhi lộ nguyên hình, đương nhiên là chia sẻ với người khác rồi.
Đám người Lâm Đào Đào, Liễu Thải ở bên cạnh, cũng ngượng ngùng cười nói, ha hả…. Vừa rồi… Vừa rồi bọn họ còn đang lo thanh niên trí thức Giang sẽ bị thím Anh mắng khóc đó…
Ai ngờ, thanh niên trí thức Giang mắng câu “Con mẹ nó” kia thuận miệng biết bao.
“Không ngờ, thanh niên trí thức Giang lại là… Người như vậy, ngày xưa ở trước mặt chúng ta, đóng kịch tốt thật đấy…”
“Còn không phải sao? Chậc! Còn không biết xấu hổ nói thanh niên trí thức Thịnh, kết quả… Chậc chậc!”
“Cũng không biết có phải mắt thanh niên trí thức Lê mù không nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-62.html.]
Bên ngoài Giang Quả Nhi đóng kịch rất tốt, lừa dối được không ít người. Nhưng thi thoảng vẫn có vài người bất mãn với cô ta, nhưng không để lộ ra ngoài. Đừng quên, còn có Lý Yến vừa bị cô ta vứt bỏ trước đó.
Lý Yến trốn bên cạnh, thấy cuối cùng Giang Quả Nhi cũng lộ ra khuôn mặt dữ tợn của mình, cười không biết vui vẻ đến mức nào.
“Ai nha, trước đây Giang Quả Nhi vẫn luôn dịu dàng, hóa ra là lừa gạt chúng ta à?”
Mấy nữ thanh niên trí thức khác cũng gật đầu, chuyện trước đây của Lý Yến, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thích buôn chuyện thôi mà, bọn họ cũng có đôi chút.
…
Ở hiện trường, Triệu Kiến Quốc muốn bước đến tách hai người kia ra, thanh niên trí thức lại cho rằng anh ta muốn tham dự trận đánh này. Bọn họ tốt xấu gì đều là thanh niên trí thức, cùng trong khu tập thể, thấy vậy cũng vội vàng xông tới ngăn cản.
Triệu Kiến Quốc kéo mẹ mình lại, Giang Quả Nhi bị đám người Trần Xuân Hoa và La Linh ôm chặt.
“Mẹ, mẹ, mẹ bình tĩnh chút! Đừng đánh nữa!”
“Quả Nhi, Quả Nhi, em đừng nóng giận, đừng nóng giận, em đánh không lại bà ấy đâu.”
Trần Xuân Hoa và La Linh cũng lo lắng, sợ Triệu Kiến Quốc tới giúp đỡ, nếu bị Triệu Kiến Quốc đánh, sợ là ngày mai bọn họ cũng không thể xuống giường nổi.
May mắn, Triệu Kiến Quốc tới để ngăn cản thím Anh!
Phụ nữ đánh nhau, đa phần đều dùng tay cào cấu. Giang Quả Nhi không bằng thím Anh quanh năm suốt tháng làm việc nhà nông, bị dính đòn không ít, Thịnh Ngọc Châu núp sau góc tường nhìn lén hai người bọn họ, cũng cảm thấy đau thay.
Chậc chậc chậc!
Cố Diệp Phi
Sau khi bị ôm chặt, cuối cùng Giang Quả Nhi cũng lấy lại được lý trí, nhớ tới lời nói và hành động của mình ban nãy, cô ta vô cùng tuyệt vọng.
Hình tượng cô ta cực khổ gìn giữ, dù người khác nhằm vào mình quá đáng thế nào đều cố gắng ẩn nhẫn…
Vậy mà, dưới tiếng mắng “Giày rách” của thím anh, đã bị kích thích đến mức lý trí bay đi hết.
Chắc chắn Lê… Lê Thừa Du đã nghe thấy…
Hu hu…
Giang Quả Nhi tuyệt vọng khóc thảm thiết, cảm thấy tương lai tươi sáng đã bị mình tự tay đánh nát.
Hai người Trần Xuân Hoa và La Linh ra sức ngăn cản Giang Quả Nhi đều sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó mới buông tay ra, nhìn Giang Quả Nhi khóc lớn, lại cóc chút không đành lòng.
Quả Nhi… Quả Nhi cũng chỉ bị thím Anh chọc tức, không chịu nổi mới vậy. đổi lại là bọn họ, bọn họ cũng không chịu nổi.
“Được rồi, được rồi…Quả Nhi, đừng khóc nữa.”