XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 63
Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:47:44
Lượt xem: 96
“Được rồi, Quả Nhi, đừng khóc nữa.” Trần Xuân Hoa nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành Giang Quả Nhi, chỉ là cô ta không khống chế được lực độ, vỗ mạnh đên mức lưng Giang Quả Nhi kêu bạch bạch.
Giang Quả Nhi bị vỗ sặc, ho khan hai tiếng. Sau khi lý trí quay về, biết vừa rồi mình đã mắc lỗi, Giang Quả Nhi muốn dùng nước mắt cứu vãn tình hình.
Cô ta lập tức túm lấy tay áo Trần Xuân Hoa, quay đầu, nhìn về phía thím Anh: “Thím Anh, cháu biết, thím không phải người tùy tiện bịa đặt bôi nhọ thanh danh người khác. Thím nói đi, là ai nói với thím?” Giang Quả Nhi vừa khóc, vừa chất vấn thím Anh.
Thím Anh vẫn đang ghi hận chuyện tiện nhân thanh niên trí thức Giang này dám ra tay với mình, một câu cũng không muốn nói với đối phương, lạnh lùng hừ một tiếng, ngẩng đầu quát con trai: “Đi, chúng ta về nhà!”
Nhớ tới lời trước kia Thịnh Ngọc Châu từng nói, Giang Quả Nhi mở miệng ngăn cản: “Thím Anh, thím đứng đây nói xấu cháu như vậy lại không có bất kỳ chứng cứ nào, gây tổn hại nghiêm trọng đến trong sạch của cháu, quốc gia chúng ta đã cố ý xây dựng tội phỉ báng nhằm vào hành vi này, không chỉ bị phạt tiền, còn phải ngồi tù đó!”
Bị Giang Quả Nhi uy h.i.ế.p như vậy, thím Anh nhìn về phía người xung quanh, cải quỷ gì vậy, không phải chỉ là chửi nhau thôi sao?
Bà ấy chỉ cảm thấy thanh niên trí thức Giang Quả Nhi kia đã không biết tự kiểm điểm còn thích đe dọa người khác, sao hả? Cho rằng bà ấy sợ sao?
“Vậy cô đi tìm thím Trần đi.” Thím Anh lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường mang theo con trai mình về nhà.
Triệu Kiến Quốc thì nở nụ cười ngượng ngùng xin lỗi, sau đó theo mẹ già rời đi.
Giang Quả Nhi nghe thím Anh nói vậy, tay lập tức đầy Trần Xuân Hoa đang đỡ mình ra, chạy về phía thím Trần vừa rời đi.
Ở ngã rẽ gần khu tập thể thanh niên trí thức, nơi cây cối rậm rạp đan xen nhau, một bóng đen đứng đó, nhìn màn kịch trước mắt, lộ ra biểu cảm lạnh lùng âm u.
Đặc biệt khi nhìn thấy Giang Quả Nhi lộ ra vẻ mặt dữ tợn mắng chửi thím Anh, rồi xông lên đánh nhau với bà ấy, biểu cảm lạnh lẽo lại thêm chút mỉa mai.
Không phải thích làm mai cho người khác sao?
Bây giờ đến phiên người khác làm mai cho cô ta, lại không thích à?
Người trong thôn quá tốt, cô ta không xứng!
Còn sau đó thế nào, không liên quan tới anh nữa.
Ánh mắt âm u nhìn về phương hướng nào đó, rất nhanh đã rủ xuống, biến mất tại chỗ, như chưa từng có ai tới nơi này.
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-63.html.]
Thịnh Ngọc Châu không quan tâm Giang Quả Nhi bị người ta lăn lộn thế nào, cuộc đời không mạnh mẽ, không điểm nhấp nhô, không phải cuộc đời nữ chính, đây là kinh nghiệm được đúc rút sau bao bộ phim truyền hình cô từng xem.
Hiện tại cô chỉ muốn ăn cơm thôi.
“Chúng ta ăn cơm đi, chiều còn phải làm việc đó.”
Người khác vội vàng gật đầu: “Đúng đấy, thời gian cũng không còn sớm rồi, lát nữa còn phải bắt đầu làm việc, đói bụng thì không ổn.”
“Quả Nhi đâu?” Sau khi ngồi xuống, một thanh niên trí thức phát hiện ra không thấy Giang Quả Nhi đâu, mở miệng hỏi.
La Linh nhìn người phụ trách nấu cơm hôm đó, trầm mặc nói: “Cô ấy… Đi tìm thím Trần rồi, chúng ta ăn trước đi, để phần cô ấy một ít là được.”
Cô ta cũng đói lả rồi, ban nãy lăn lộn lâu như vậy, chiều còn phải làm việc, đâu thể vì Giang Quả Nhi khiến bản thân đói bụng ra đồng?
“Ừm…”
Lúc ăn cơm, ánh mắt Thịnh Ngọc Châu luôn mang theo ẩn ý nhìn về phía Lê Thừa Du, hóa ra, đây chính là nam chính yêu nữ chính sâu đậm à? Bị cắm sừng vẫn có thể tha thứ?
Quả nhiên là chân ái, cô không thể so được!
Bị nhìn chằm chằm vài lần, Lê Thừa Du thật sự nghẹn khuất, chỉ vì chuyện của Giang Quả Nhi, bây giờ có lẽ toàn bộ thanh niên trí thức trong khu tập thể đều đang âm thầm cười nhạo anh ta rồi.
Sao Lê Thừa Du không biết người khác đang nhìn mình, nhưng anh ta chỉ có thể vùi đầu húp xong bát cháo, ngay cả đồ ăn cũng gắp qua loa, nhanh chóng trở về phòng.
Thịnh Ngọc Châu:……
Hả?
Không phải nói nam chính thâm tình sao?
Cố Diệp Phi
Nhìn bóng dáng rời đi của đối phương, giống chạy trối c.h.ế.t hơn nhỉ? Không giống không thèm để ý, ngược lại giống như cảm thấy mất mặt.
Không đúng! Chắc chắn mình nhìn lầm rồi.
Thịnh Ngọc Châu vừa buông bát đũa xuống, Giang Quả Nhi đã nổi giận đùng đùng quay trở lại: “Thịnh Ngọc Châu, sao cô có thể độc ác như vậy? Nói tôi với người ta chui… Bôi nhọ trong sạch của tôi bên ngoài, bây giờ bảo tôi còn làm người thế nào?”
Một câu chỉ trích mang theo tiếng khóc nức nở, đủ để người khác đã buông bát đũa tiếp tục ngồi yên tại chỗ, đồng thời ánh mắt nhìn qua hai người Thịnh Ngọc Châu và Giang Quả Nhi, vở kịch hôm nay, hóa ra còn chưa kết thúc sao?