Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 42

Cập nhật lúc: 2024-09-16 18:14:32
Lượt xem: 240

Tần Dư vẫn hơi sợ anh cả, cho nên cậu bé liền gật đầu nói: “Vâng”.

Bên này, Tần Tiểu Bảo bị đánh vào mặt, chuyện này khiến bà Vương đau lòng muốn chết.

“Bảo bối của bà, cháu bị sao vậy? Ai đánh cháu vậy?”

Tần Tiểu Bảo càng khóc to hơn: “Bà nội, tên sao chổi kia đánh cháu đó, bà nội, con đau c.h.ế.t đi được, bà phải báo thù cho cháu, bà đi đánh c.h.ế.t tên sao chổi đó đi…”

Bà Vương vừa nghe thấy tên sao chổi liền biết là ai rồi, bà ta tức giận đến nỗi cả khuôn mặt già nua đều trở nên vô cùng vặn vẹo.

“Phản trời luôn rồi, thằng nhóc c.h.ế.t tiệt đó cũng dám đánh cháu à?”

“Bà ơi, đi đánh c.h.ế.t nó đi...” Tần Tiểu Bảo khóc lóc thảm thiết.

Bà Vương vừa tức giận lại căm hận, nhưng bây giờ bảo bà ta đến chỗ tên sao chỗ kia, bà ta vẫn có chút không muốn đi.

Hôm nay bà ta vừa mới chịu thiệt lớn đó.

“Bảo bối, đầu bà nội có chút choáng váng, chờ đầu bà nội hết choáng váng rồi...”

“Cháu không quan tâm, nó đánh cháu, bà đi đánh c.h.ế.t nó đi...” Trần Tiểu Bảo khóc nháo không ngừng.

Vết thương trên mặt cậu bé có chút rõ ràng, cho nên khi nước mắt làm nhòe đi, vệt m.á.u thoạt nhìn càng đáng sợ hơn.

Điều này khiến bà Vương đau lòng muốn chết.

“Đi, bây giờ bà nội sẽ đi ngay...”

Người họ Dung kia bây giờ không ở nhà, thằng nhóc xui xẻo Tần Dã kia cũng què chân rồi.

Cho nên, bà ta vẫn có thể đối phó được với thằng nhãi ranh c.h.ế.t tiệt kia.

Khóe mắt liếc qua chồng mình, “Ông nó, ông mau nhìn đi, thằng nhãi ranh Tần Dư kia ra tay tàn nhẫn, nó đánh Tiểu Bảo của chúng ta thành như thế này, nếu không dạy cho thằng nhãi ranh đó một bài học, ông không xứng đáng làm ông nội thằng bé đâu.”

Ông Tần nhìn thấy vết thương trên mặt cháu trai mình, ông ta cũng rất đau lòng, dù sao thì đứa cháu trai nhỏ này cũng đã lớn lên dưới mí mắt của ông ta.

“Trẻ con đánh nhau, tôi đi dạy dỗ cái gì chứ? Hay là bà chê hôm nay chưa đủ xấu hổ?”

Bà Vương tức giận nói: “Nó đánh Tiểu Bảo thành như thế này rồi, ông cũng không quản sao? Thế nào, ông còn muốn bảo vệ con cháu của vợ cũ như thế sao?”

Sắc mặt ông Tần khó coi, “Không chịu nói lý, muốn đi thì bà tự mình đi đi.”

“Vợ của thằng tai tinh kia đánh tôi thành như thế này, tên tiểu tai tinh kia lại đánh Tiểu Bảo thành như thế này, vậy mà ông lại không quản sao?”

Sắc mặt ông Tần tối sầm lại: “Bà bị đánh thành như vậy... sao bà không đưa nó đến đồn cảnh sát luôn đi? Còn nghe lời đến mức để cho nó đập nát tường nhà chúng ta?”

Bà Vương bị quát đến nỗi không nói nên lời, phải một lúc sau bà ta mới bộc phát.

“Con tiểu tiện nhân đó hở ra là đến đồn cảnh sát, tôi có thể làm gì cô ta chứ?”

Đồn cảnh sát...Đánh c.h.ế.t bà ta cũng không đến đó.

Ông Tần nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt càng thêm u ám.

Cũng không muốn dây dưa với bà ta thêm nữa, trực tiếp bỏ đi.

Bà Vương vô cùng tức giận...

Tần Tiểu Bảo vốn muốn nói bà nội đi báo thù cho mình, nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt của bà nội như thế này, nói thật, cậu bé cũng có chút sợ hãi.

Cậu bé đứng đó một, hai giây, vẫn là trực tiếp bỏ chạy.

Thôi vậy, cậu bé vẫn nên đợi cha mình trở về rồi mới báo thù đi!

Dung Yên không biết chuyện Tần Dư đánh nhau, vì vậy cô đã đạp xe và tìm đến một căn nhà nhỏ theo địa chỉ mà Tần Dã đã đưa cho cô.

Cô dựng xe đạp lên rồi bước đến gõ cửa...

Một lúc sau, có người đi ra mở cửa, là một chàng trai trẻ, khi nhìn thấy Dung Yên ở cửa, có chút khó hiểu, anh ấy không hề quen biết cô.

“Cô đang tìm ai vậy?”

Dung Yên chỉ liếc nhìn một cái, liền khẳng định đây chính là người mình đang tìm: “Cậu là Thiết Trụ? Tôi là vợ của Tần Dã, anh ấy bảo tôi đến tìm cậu giúp chúng tôi mua một ít gạch, chúng tôi định xây một căn nhà mới.”

Khi Thiết Trụ nghe thấy lời tự giới thiệu của cô, anh ấy rất kinh ngạc, hai ngày nay có việc, anh ấy không đến tìm Tần Dã.

Không ngờ rằng Tần Dã vậy mà lại kết hôn rồi.

Chuyện này xảy ra khi nào vậy?

“Cô là vợ Tần Dã sao?”

Dung Yên tỏ ra bình tĩnh, “Cậu cho rằng nếu như tôi không phải vợ anh ấy, tôi sẽ mạo nhận thân phận này sao?”

Thiết Trụ: ...

Nói cũng đúng.

Cô gái nhà nào cũng sẽ không tùy tiện nói mình là vợ của ai đó.

Anh ấy lập tức nhiệt tình hơn rất nhiều: “Thì ra là chị dâu, xin lỗi, gần đây tôi hơi bận nên không gặp Tần Dã, chị dâu, mau vào trong nhà nói chuyện đi.”

Trong lòng anh ấy vô cùng khó hiểu.

Không phải nói không có ai gả cho Tần Dã sao? Cô vợ nhỏ này... Sao mà Tần Dã lừa được vậy?

Dung Yên hào sảng bước vào.

Thiết Trụ nhìn thấy dáng vẻ cô không có chút băn khoăn nào, thật sâu trong lòng anh ấy cảm thấy người vợ này của Tần Dã rất khá.

Không chỉ có ngoại hình đẹp, mà người này còn có tính cách thoải mái phóng khoáng.

Không thể không nói, Tần Dã này nếu nửa đời trước xui xẻo để đổi lại nửa đời sau sống hạnh phúc bên vợ thì anh ấy cảm thấy vậy cũng rất tốt.

“Mời ngồi, tôi rót cho cô một cốc nước……”

“Không cần, tôi đi một chút về liền, chúng ta nói chuyện trước đã!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-42.html.]

Thiết Trụ còn rất thích kiểu tính tình thẳng thắn của cô, cảm thấy cô rất xứng với Tần Dã.

“Được rồi. Mọi người muốn bao nhiêu gạch? Cần xây nhà lớn cỡ nào, khi nào thì xây xong?”

“Trước tiên kéo hai máy kéo gạch đi! Gạch này đương nhiên là có càng sớm càng tốt, bởi vì ngày mai chúng tôi sẽ khởi công xây dựng nhà.”

“Gấp như vậy sao?” Thiết Trụ có hơi bất ngờ.

“Gấp gáp để xây xong nhà mới trước khi ăn tết.” Dung Yên mặt không đổi sắc nói.

Đương nhiên cô sẽ không nói bản thân không thích căn nhà không che được gió không che được mưa đó, quan trọng nhất vẫn là cô muốn có một phòng riêng cho bản thân.

Nhưng mà câu nói làm xong trước năm mới của cô thì Thiết Trụ thật sự có thể hiểu.

Ai không muốn bước vào ở nhà mới trước năm mới chứ?

Bây giờ là mười hai tháng mười hai âm lịch. Còn cách tết Nguyên đán hơn nửa tháng, vậy chắc chắn có thể hoàn thành.

“Được, tôi sẽ lo việc này cho chị dâu.”

“Cảm ơn, gạch này hiện giờ giá bao nhiêu?”

Cô phải tính xem mình cần bao nhiêu tiền.

“Ở đây chỉ có gạch ống, một xu tiền một khối. Phần tiền này trước tiên không cần vội đưa, đợi sau khi tính xong tổng số gạch, đợi đến lúc vận chuyển qua rồi đưa luôn, tôi với người của lò gạch có chút giao tình.”

“Vậy thật cám ơn, nếu có thể, đến lúc đó tôi lại đặt thêm một ít mái ngói.”

“Được, mái ngói thì không gấp, mọi người dỡ mái ngói ban đầu xem có bao nhiêu, đến lúc đó còn thiếu bao nhiêu thì đặt bấy nhiêu.” Mái ngói cũ chắc còn dùng được.

Dung Yên gật đầu.

Lúc này, Thiết Trụ mới nhớ tới một chuyện mà anh ấy bỏ qua.

“Đúng rồi, chị dâu, Tần Dã đâu? Tại sao anh không tự mình tới?”

“Tối hôm trước, anh ấy lên núi bị ngã gãy chân, vài ngày nay ở nhà nghỉ ngơi, vì thế không tiện đến đây.”

Lời này của Dung Yên khiến Thiết Trụ hết sức kinh ngạc, “Cái gì? Anh ấy xui xẻo tới nỗi gãy chân?”

Dung Yên:……?

Sự xui xẻo của Tần Dã đã đi sâu vào lòng người như vậy sao?

Có lẽ nhận ra bản thân quá thất lễ, cảm thấy lời nói vừa rồi thật sự không ổn.

Thiết Trụ vội vàng xin lỗi, cố gắng hết sức để cứu vãn cho Tần Dã:

“Chị dâu, xin lỗi, ý là tôi rất bất ngờ, cơ thể của anh rất tốt…… Sao lại có thể xảy ra chuyện bất trắc như vậy chứ? Thật là không thể ngờ được……” Cũng không phải là quá xui xẻo sao?

Mới cưới được cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy đúng không? Sao đã gãy chân chứ?

Xét về sự xui xẻo, đúng là trường thành cũng không chống đỡ được cho Tần Dã.

Rõ ràng cũng là một người rất có năng lực, kết quả, không bị này cũng bị nọ, cảm giác như ông trời muốn khiến cho nghèo vậy.

Dung Yên:……

Anh ấy không giải thích còn đỡ hơn.

“Vậy cứ như vậy trước, tôi đi đây.”

“…… A, vâng.” Thiết Trụ lén nhìn cô một cái, cảm thấy những lời anh ấy vừa mới nói chắc không ảnh hưởng gì tới cô.

Nếu không, vợ của Tần Dã bay mất…… Vậy anh ấy thật có lỗi với anh cả.

Dù sao cũng phải bồi thường chút gì đó, ai bảo là do cái miệng anh ấy nói ra chứ.

“Chị dâu, chị đừng đi, đợi tôi một chút đã.”

Anh ấy nhanh chóng vào nhà…… Chỉ chốc lát sau, trên tay có thêm hai thứ nữa.

“Chị dâu, trước đây tôi bận quá, cũng không biết Tần Dã kết hôn, hơn nữa không phải hiện giờ anh ấy gãy chân sao? Đây là một chút tấm lòng của tôi, xin nhận lấy.”

Một bao đường nâu, cộng thêm mười đồng tiền.

“Cái này không cần……” Dung Yên xua tay từ chối.

“Mười đồng tiền này là tiền quà cưới của hai người, nhất định phải nhận lấy, đường nâu này xem như là…… Dùng cho Tần Dã bồi bổ cơ thể.”

Vừa kết hôn đã gãy chân, chẳng phải chuyện gì cũng không làm được sao?

Trời thấy còn thương.

Dung Yên: “……”

Đường nâu có thể bồi bổ cơ thể gì? Nhưng rồi sau đó nghĩ tới trong thời đại này, người ta thường cho rằng đường nâu dường như là thuốc bổ tốt nhất.

Suy cho cùng, đường nâu cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể mua được.

“Cảm ơn!”

Đã đưa vào tay, đưa trả lại cũng không tốt.

Lần này…… Chiếc túi vải bố màu xanh lục kia treo trên ghi đông xe đạp, đây là chiếc túi khó khăn lắm cô mới tìm ra được từ trong siêu thị không gian có thể dùng trong thời đại này.

Trước khi đến, cô đã để vô năm gói mì sợi, vốn định chút nữa đến chợ đen xem.

Cô lấy ra một gói, “Anh cầm cái này đi.”

Thiết Trụ nhìn mì sợi trước mắt, đôi mắt đột nhiên sáng bừng.

“Chị dâu, sợi mì này trông thật ngon, sao lại trắng như vậy?”

“Từ nhà tôi gửi tới.” Dung Yên ậm ờ giải thích, “Cái này gửi hơi nhiều chút, tôi muốn trao đổi một ít.”

Tần Dã muốn đổi vàng với người này, vậy chứng tỏ người này khá đáng tin.

Thiết Trụ hiểu ngay cô đây là đến đổi tiền, dù sao trong nhà Tần Dã đúng lúc đang xây nhà.

“Chị dâu, nếu chị muốn đổi tiền, vậy để tôi đi đổi cho chị!”

Loading...