Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 361
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:27:35
Lượt xem: 145
Không bao lâu sau, Kiều Nghệ ngủ thiếp đi, đầu cô hơi nghiêng rồi dựa vào người Thẩm Chi Hủ ở bên cạnh.
Thẩm Chi Hủ luôn chú ý tình hình bên ngoài bỗng cảm thấy bả vai hơi nặng, lúc này mới chuyển sự chú ý lên người Kiều Nghệ, thấy cô ngủ yên bình như vậy lòng anh mềm như bông. Thẩm Chi Hủ không để ý đến cái đầu to của hổ trắng lớn còn gác trên đùi Kiều Nghệ nữa, anh đưa tay ra nhẹ nhàng nâng cằm Kiều Nghệ lên, đôi môi mỏng lạnh rơi xuống môi cô, dường như cảm thấy như vậy không đủ, anh cẩn thận dò lưỡi ra rồi l.i.ế.m dọc theo đường viền môi.
Hôn một lúc lâu, Thẩm Chi Hủ mới lưu luyến buông Kiều Nghệ ra, để cô ổn định dựa vào bả vai anh, chỉ khi nhìn cánh môi hơi sưng đỏ của cô là biết ngay đây là kiệt tác của mình, trong lòng anh lại nóng bừng lên.
Thẩm Chi Hủ nhìn chằm chằm vào Kiều Nghệ một lúc lâu, cho đến khi anh cảm nhận được một ánh mắt mạnh mẽ khiến bản thân không thể phớt lờ được, anh căng thẳng nhìn lại thì đối diện với đôi mắt mở to rất giống Kiều Nghệ của hổ trắng lớn, nó đang nhìn chằm chằm anh.
Đối diện với đôi mắt trong veo ấy, Thẩm Chi Hủ cảm thấy không còn chỗ nào để trốn, cơ thể cứng đờ từ từ dời ánh mắt đi nơi khác.
Đại Bạch…Có lẽ đã thấy rồi?
Nghĩ như vậy, lần đầu tiên Thẩm Chi Hủ cảm thấy độn thổ.
Thẩm Chi Hủ cảm thất “rất quê” khi bị “mẹ vợ” nhìn thấy chuyện xấu do bản thân làm ra, anh không muốn bị bắt gặp lần thứ hai đâu!
Vào mùa đông, bầu trời nhanh tối hơn bình thường, còn chưa đến sáu bảy giờ mà trời đã tối, trong không trung còn lất phất bông tuyết kèm theo gió lạnh.
Với thời tiết thế này thì không thể tiếp tục điều khiển trực thăng nữa, dưới sự phân phó của Sở Thiên, bọn họ tìm một mảnh đất trống trải để hạ cánh.
Tiếng cánh quạt ồn ào hấp dẫn zombie xung quanh, bọn chúng như tre già măng mọc lần lượt chạy tới, nhưng chưa kịp tới gần đã bị tinh thần lực của Ninh Tuyết b.ắ.n xuyên đầu.
“Chị Ninh thật lợi hại.”
Một cô gái trẻ trong đội ngũ của Ninh Tuyết giơ lên ngón tay cái với cô ấy.
Ninh Tuyết mỉm cười, khi trực thăng đáp xuống đất cô ấy mới cẩn thận cảm nhận dị năng của bản thân.
Ninh Tuyết mơ hồ cảm thấy chuyến đi với nhóm Thẩm Chi Hủ lần này, sau khi trải qua mấy lần nguy hiểm, dị năng của cô ấy đã có dấu hiệu đột phá.
Đây là một dấu hiệu tốt.
Ninh Tuyết khẽ mỉm cười, bước chân xuống trực thăng gió tuyết đập thẳng vào mặt khiến sắc mặt cô ấy cứng đờ.
Híc, đúng là lạnh quá!
Ninh Tuyết vội vàng quấn chặt chiếc áo lông vũ trên người, dùng tay xoa xoa gương mặt lạnh lẽo của mình.
May là Sở Thiên đã nhắc nhở trước, nếu gặp phải gió tuyết thì mặc áo lông vũ vào, nếu không dù cơ thể đã được dị tăng cải tạo trở nên mạnh mẽ hơn, cũng sẽ bị gió tuyết tấn công mà sinh bệnh!
Kiều Nghệ cũng có suy nghĩ giống Ninh Tuyết.
Kiếp trước Kiều Nghệ là người miền Nam, học đại học cũng ở miền Nam, chưa bao giờ gặp qua môi trường băng tuyết lạnh lẽo thế này, đôi mắt màu xanh nhạt của cô tràn đầy vẻ ngạc nhiên, nhưng gió lạnh lại khó chịu đến mức khiến gương mặt cô cứng đờ.
Bỗng lúc này có một đôi bàn tay ấm áp dán lên hai má lạnh lẽo của Kiều Nghệ, hơi ấm khiến cô thở dài một hơi thoải mái, còn quyến luyến dùng gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ.
Bộ dáng đáng yêu của cô khiến trái tim Thẩm Chi Húc mềm mại như nước, nhưng khi cảm nhận sự lạnh lẽo trong lòng bàn tay, anh khẽ nhíu mày: “Sao lại lạnh như vậy?”
“Gió lạnh quá.” Kiều Nghệ mở to đôi mắt ngây thơ nhìn anh.
Thẩm Chi Hủ nhìn cô như vậy, trong lòng đột nhiên sinh ra một cổ xúc động muốn hôn lên đôi mắt cô, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy hổ trắng lớn cách đây không xa đang nhìn chằm chằm về phía này, anh chỉ có thể tiếc nuối đè nén xúc động trong lòng xuống.
“Chờ đã.” Nói xong, Thẩm Chi Hủ từ trong không gian lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu vàng mới tinh quấn quanh cổ Kiều Nghệ, đồng thời còn che chắn một nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn chớp chớp đáng yêu, chọc người yêu thích.
Anh thật muốn ôm cô quá…
Trong lòng Thẩm Chi Hủ hơi nóng lên, anh siết c.h.ặ.t t.a.y khống chế bản thân thật tốt trước những suy nghĩ “không an phận” đó.
“Em còn lạnh không?” Khi Thẩm Chi Hủ hỏi câu này, tay anh còn cẩn thận chỉnh lại chiếc áo khoác lông vũ trên người cô.
“Em không còn lạnh lắm.” Kiều Nghệ chôn nửa gương mặt dưới chiếc khăn quàng cổ, giọng nói rầu rĩ, nhưng vẫn có thể nghe thấy một chút ngọt ngào trong đó, đôi mắt cô chớp chớp đáng giá Người đẹp ốm yếu trước mặt, dáng người anh cao lớn, mặc một chiếc áo khoác dài màu xám ở bên ngoài, nó không thể che đi khí chất cao quý trên người anh, mà ngược lại còn khiến anh càng trở nên hấp dẫn hơn.
“Người đẹp ốm yếu, anh có lạnh không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-361.html.]
Thẩm Chi Hủ lắc đầu: “Anh vẫn ổn.”
Anh không sợ lạnh, huống hồ còn có dị năng không gian bảo vệ cơ thể, nên không sợ lạnh như Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ nghe vậy, càng nhìn Người đẹp ốm yếu càng thấy vui vẻ, cô không có nhiều băn khoăn như anh, đôi mắt đảo qua rồi nhào vào lòng Người đẹp ốm yếu, gương mặt cô cọ cọ vào n.g.ự.c anh.
Ôi chao, lòng n.g.ự.c Người đẹp ốm yếu quá ấm áp!
Cú bổ nhào này của Kiều Nghệ như lao thẳng vào trái tim Thẩm Chi Hủ, anh không tự chủ mà ôm lấy vòng eo cô, ngay lập tức anh cảm nhận được một đôi mắt mãnh liệt đến mức không thể phớt lờ lao thẳng về phía mình, anh dành ra chút thời gian nhìn lại thì thấy chủ nhân ánh mắt đó lại là hổ trắng lớn, nhưng lúc này anh chỉ ngây thơ vô tội chớp mắt đáp lại nó.
Không phải anh làm chuyện xấu, là do Ngao Ngao động thủ trước, chuyện này không nên trách anh được.
Có lẽ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thẩm Chi Hủ, hổ mẹ có hơi tức giận, nó giơ móng vuốt cào cào trên nền tuyết mấy lần, dường như đang coi băng tuyết trên mặt đất thành khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Chi Hủ mà nó chán ghét.
“Người đẹp ốm yếu, hôm nay anh thật là xinh đẹp!”
Cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của Kiều Nghệ lập tức thu hút sự chú ý của Thẩm Chi Hủ, anh giơ tay xoa xoa đầu cô, dịu dàng đáp lại cô: “Ngao Ngao cũng vậy.”
Kiều Nghệ cười hắc hắc, chôn mình vào lòng n.g.ự.c anh rồi cọ cọ.
Dáng vẻ không xem ai ra gì của cả hai khiến Sở Thiên không muốn nhìn tiếp, gã đi đến gần rồi cố ý ho khan vài tiếng.
Kiều Nghệ nghe thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thò ra khỏi lòng n.g.ự.c Người đẹp ốm yếu, quan tâm mà nhìn Sở Thiên.
“Sở Thiên, anh bị cảm sao?”
Sở Thiên: “…”
Không có, cảm ơn đã quan tâm.
Sở Thiên kìm nén muốn ý định muốn chửi xuống, gã cứng ngắc thay đổi chủ đề: “Tối nay chúng ta phải rời khỏi nơi này tìm nơi để ở, các người nhanh chóng đuổi kịp.”
“Ừ ừ.” Kiều Nghệ gật đầu, rời khỏi vòng tay ấm áp của Người đẹp ốm yếu.
Lòng n.g.ự.c Thẩm Chi Hủ trống rỗng, trái tim anh cũng thấy vắng vẻ theo, đôi môi mỏng của anh vô thức mím lại.
Lúc này hổ mẹ cũng đi đến bên người nhóc con, nghiêng đầu cọ cọ lên đùi cô.
“Rống…”
Kiều Nghệ cúi đầu nhìn hổ mẹ: “Mama ơi, mama có lạnh không?”
Bộ lông sáng bóng trên người hổ mẹ run lên, nó lắc lắc đầu, ý bảo bản thân không lạnh.
“Vậy là tốt rồi, đúng rồi, Tiểu Thụ đâu?”
Lúc này, Kiều Nghệ mới nhớ tới cây non mini.
Chòm râu hổ mẹ run lên, nâng lên móng vuốt chỉ chỉ về phía cách đó không xa.
Kiều Nghệ nhìn theo thì thấy được trong nền tuyết trắng xóa có một mảng xanh biếc, nó ở bên trong tuyết lăn qua lộn lại, còn dùng bộ rễ linh hoạt của mình chui vào trong tuyết.
Kiều Nghệ: “…”
Dáng vẻ của cây non mini cực kỳ giống hình ảnh người miền Nam lần đầu nhìn thấy tuyết mà Kiều Nghệ từng thấy trên mạng.
Tuy rằng lúc nãy cô cũng như vậy, nhưng hình tượng của cô tốt hơn cây non mini nhiều.
Kiều Nghệ ho nhẹ một tiếng, lớn giọng gọi cây non mini.
Nghe thấy hổ trắng nhỏ gọi mình, cây non mini kìm nén sự hưng phấn mà lạch bạch lạch bạch chạy về.
Thân hình cây non mini ẩn hiện trong lớp băng tuyết, nhìn thoáng qua thì thấy có hơi xinh đẹp.
Nhưng cây non mini dường như nhận ra trên người nó có dính tuyết, nó học theo hổ trắng lớn, run rẩy lắc lắc cơ thể ném bay lớp tuyết đó.