Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 173
Cập nhật lúc: 2024-10-19 13:51:40
Lượt xem: 124
"Không phải, chị ấy không về cùng anh con, chị ấy về cùng người chồng dưới quê của chị ấy!" Bùi Như Ý nói.
Bà Bùi hoàn toàn sững sờ, nói: "Cô ta thật sự gả cho cái tên nhà quê đó?"
"Còn dẫn người ta về nhà lão Tô đón năm mới mà, có thể là giả được sao? Mẹ, Tô Tình và anh con chia tay thật rồi!" Bùi Như Ý không khỏi nói.
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
Bà Bùi bĩu môi nói: "Con đang nói cái gì vậy? Anh hai của con chưa bao giờ để ý cô ta, lấy đâu ra chia tay?" Bà ta lại khinh thường nói: "Lần trước con gái nhà lão Thái gửi thư về nói, mẹ cứ tưởng là giả, thật không ngờ là thật, còn lấy cái tên nhà quê đó, hơn nữa cưới thì cưới, không giấu đi còn dám mang về thành phố làm mất mặt, hai vợ chồng già nhà họ Tô chỉ sợ là không bị tức chết!"
Giọng điệu cũng không thiếu sự khinh bỉ.
Bà ta cũng không hài lòng về Tô Tình, trông cô quá xinh đẹp, vừa nhìn đã giống kiểu người không chịu yên phận, hơn nữa người mẹ đó của cô cũng thuộc dạng chẳng ra gì, hai năm trước bà ta cũng có ý định muốn kết thân, tuy là cảm thấy điều kiện của nhà họ Tô cũng chẳng ra làm sao, nhưng cũng miễn cưỡng cho con trai bảo bối của mình quen cô.
Nhưng mà ai ngờ người mẹ đó của cô lại chẳng hề để tâm bà ta, không có chút nhiệt tình, lúc đó ấn tượng của bà ta đối với nhà họ Tô rất tệ.
Vốn dĩ chỉ thấy con gái bà ấy bám lấy con trai mình không buông, nên bà ta mới gắng gượng tỏ thái độ mềm mỏng mà thôi, nhưng nhìn thấy mẹ cô như vậy, bà ta liền cảm thấy không vui rồi.
Chẳng qua không vui là không vui, nhưng đường mật gì đó mà cô mang đến tận cửa, bà ta cũng không từ chối.
Không phải bà ta bảo cô mang tới tặng, là bản thân cô tự đem tới, không lấy làm sao được?
Sau này theo đuổi con trai về quê, nhưng lại ở dưới quê tìm một người đàn ông lem luốc khác để kết hôn, có thể thấy con gái nhà họ Tô này không phải thứ tốt lành gì, con trai mình không thể cưới thứ này về được!
Bùi Như Ý nói: "Mẹ, mẹ vẫn còn tâm trạng để nói điều này, con thấy dáng vẻ của Tô Tình không giống như là sống cực khổ, tuy người đàn ông đó của chị ấy sống ở dưới quê không sai, nhưng lại chẳng thấy bần hàn chút nào, nếu ai không biết, còn tưởng là người thành phố!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-173.html.]
Trông anh còn rất là tuấn tú, hơn nữa cao hơn anh trai của cô ta rất nhiều.
"Nhìn đẹp đẽ có ích gì, lại không đổi được cơm ăn." Bà Bùi chế nhạo: "Nhà quê thì nhà quê, đây là bị anh con hất hủi không cần nữa, cho nên mới cam tâm đi tìm một người dưới quê, đúng là có tiền đồ thật đấy!"
Nói tới, kỳ thật Bùi Như Ý cũng cảm thấy vui sướng lạ thường.
Cô ta cũng ghen tị với Tô Tình, muốn thấy cô thấp giọng hạ khí nịnh nọt mình, mỗi lần Tô Tình cầu xin cô ta giúp đỡ nghe ngóng anh hai cô ta đang ở đâu hoặc là bên cạnh có người phụ nữ nào khác không, thì sẽ tự hạ thấp mình, lúc đó cô ta cảm thấy bản thân rất kiêu ngạo.
Nhưng hôm nay Tô Tình nhìn thấy cô lại lãnh đạm thờ ơ, cơ mà điều này cũng bình thường, dù sao cô cũng đã gả cho người khác rồi, đương nhiên là không còn duyên phận gì với anh hai cô ta nữa.
Nghĩ đến việc một cô gái xinh đẹp như Tô Tình cuối cùng cũng gả cho một người đàn ông dưới quê, trong lòng cô ta lại cảm thấy vui sướng lạ thường.
Giống như được nhìn thấy một con thiên nga lộng lẫy kết đôi cùng với một chú ếch xanh dưới bùn đất.
Tuy có tốt hơn cóc ghẻ một chút, nhưng cũng vẫn là con ếch dưới đất thôi.
"Không nói cô ta nữa, nói làm mất hứng!" Bà Bùi nói: "Anh trai con không biết khi nào mới về?"
Nhắc đến anh mình, Bùi Như Ý mới nhớ ra, vội vàng nói: "Mẹ, anh con định đưa một cô gái dưới quê lên đây ăn Tết đấy!"
"Cái gì?" Bà Bùi mặt tối sầm lại: "Con nghe ai nói?"
"Tô Tình, chị ta nói!" Bùi Như Ý nói.
Sắc mặt bà Bùi vô cùng khó coi, nói: "Anh con điên rồi sao, vậy mà lại đem phụ nữ dưới quê về, chẳng phải mẹ đã nói, mẹ không đồng ý không đồng ý, bảo nó từ bỏ suy nghĩ đó đi, trên thư con không viết rõ ràng sao?"
Lần trước con trai bà ta viết thư về nói, xém chút là tiễn bà ta đi, con trai muốn cưới một người phụ nữ dưới quê? Vậy bà ta còn cần mặt mũi gì nữa không, còn cần làm người nữa không, hàng xóm láng giềng chẳng phải sẽ cười thúi mặt thúi mũi bà ta à!
Bùi Như Ý lập tức nói: "Sao mà con không viết rõ chứ, không chỉ viết ý kiến của mẹ, còn có chị con và con nữa, con đều viết lên hết, cả nhà chúng ta đều không muốn anh lấy một cô gái dưới quê, nhưng ai ngờ anh con lại đưa người ta về đây?" Cô ta không muốn anh cả của mình cưới một cô gái quê mùa, thật đáng xấu hổ? Cô ta cảm thấy có một người chị dâu là gái quê thật sự không thể ngẩng đầu lên nỗi!