Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 174
Cập nhật lúc: 2024-10-19 13:51:52
Lượt xem: 154
"Có phải nó muốn chọc tức mẹ không!" Bà Bùi giọng âm trầm nói.
"Mẹ, mẹ không thể đồng ý! Không biết anh con đã bị người phụ nữ đó cho uống bùa mê thuốc lúa gì rồi, lúc trước ở nhà thường nghe lời mẹ nhất. Bây giờ mới về quê được một năm, vậy mà lại mặc kệ ý kiến của mẹ đưa người ta về đây, nếu thật sự cưới cô ta về nhà, thế cái nhà này còn vị trí của hai mẹ con mình nữa không?" Bùi Như Ý nói.
Bà Bùi nói: "Đương nhiên mẹ sẽ không đồng ý, con gái nhà họ Tô như thế mẹ còn chẳng coi ra gì, đừng nói tới mấy con tiện tì dưới quê lên, cô ta mà cũng xứng bước vào cửa nhà họ Bùi sao? Ta khinh!"
"Mẹ, mẹ có chắc không? Cô ta có bản lĩnh như vậy, còn chưa vào nhà đã xúi anh con ngỗ ngược lại với mẹ rồi, con thấy cô ta không dễ đối phó đâu!" Bùi Như Ý lại tiếp tục nói: "Cũng không biết anh con nghĩ thế nào, Tô Tình thích anh ấy như thế mà anh ấy lại lãnh đạm thờ ơ, ngược lại đi chọn một người phụ nữ dưới quê, đâu óc bị lừa đá hư rồi sao?"
"Con bớt nói bậy bạ đi, cho dù con gái nhà họ Tô hay là cô gái dưới quê kia, bọn họ cũng đều không xứng với anh con!" Bà Bùi mắng.
Chồng bà ta mất sớm, bà ta đều dựa vào con trai mình để gắng giữ thể diện này, nên mới không có ai dám tới nhà ức hiếp, con trai trong lòng bà ta là tốt nhất, những kẻ diêm dúa hèn hạ cũng chỉ xứng làm nha hoàn đun nước hầu hạ cho con trai bà ta thôi.
Đây là điều mà bà ta thích nhất, nếu không làm gì có mấy phần mấy cô ả diêm dúa lòe loẹt kia hầu hạ?
Nhưng bà ta không phải là không muốn lựa chọn, trước đây con gái nhà họ Tô dâng mọi thứ đến cửa, tuy bà ta vẫn không xem trọng nhưng điều kiện trong nhà cô cũng không tệ, bà ta cũng mắt nhắm mắt mở mà chấp nhận.
Nhưng đây là một cô gái nông thôn, là cái thứ gì chứ? Cũng xứng đến trước mặt bà ta!
Trần Tuyết đứng trong gió lạnh không chịu được run lên bần bật.
Bùi Tử Du an ủi: "Ráng nhịn một chút là được rồi."
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
"Tử Du, liệu mẹ anh có không thích em không?" Trần Tuyết mím môi ngập ngừng nói.
"Sao có thể như thế, mẹ anh chắc chắn sẽ thích em, mẹ anh yêu thương anh nhất, thứ anh thích sao bà ấy lại không thích chứ?" Bùi Tử Du mỉm cười nói.
Trần Tuyết nhìn khuôn mặt thanh tú nho nhã của anh ta, tuy lo lắng nhưng trong lòng rất kiên định, dù mẹ chồng đối xử cô ta thế nào, cô ta cũng sẽ cố gắng thể hiện, khiến cho mẹ chồng hài lòng.
Buổi trưa, Tô Tình ăn xong giúp chị dâu dọn dẹp rồi trở về phòng ngủ một giấc.
Về phần Vệ Thế Quốc thì đến tìm cậu ba Tô Hữu Vinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-174.html.]
Cậu cả Tô Hữu Quang còn có mấy cậu họ khác cũng đang ở nhà, Vệ Thế Quốc lại nhận thân một đống người.
"Thằng ba à, đưa Thế Quốc qua đây học, con giảng cho kỹ càng một chút, cũng đừng nóng vội quá giảng từ từ thôi có biết không?" Bà cụ Tô căn dặn.
"Con biết rồi, đây là đứa cháu rể duy nhất của con mà, hơn nữa con nhóc Tình Tình đó rất là hộ đoản, con dám không dạy đàng hoàng sao, nếu không, nó đến tận nơi tìm con thì phiền phức rồi." Tô Hữu Vinh nói.
Bà cụ Tô mỉm cười, rồi nói với Vệ Thế Quốc: "Đi với cậu ba con đi, học chăm chỉ, đàn ông phải giỏi một kỹ năng nào đó mới được!"
"Vâng." Vệ Thế Quốc gật đầu.
Vệ Thế Quốc và cậu ba Tô Hữu Vinh đến đoàn xe, đoàn xe có một cái sân lớn, thích hợp cho việc tập luyện.
Tất nhiên, đây là khóa đào tạo lái xe của bản thân, cho nên phí xăng dầu gì đó sẽ do bản thân anh trả.
Vệ Thế Quốc cũng rất biết điều, sau khi đến đây với cậu ba mình thì rút t.h.u.ố.c lá ra, thấy ai thì phát cho người đó.
Tô Hữu Vinh cũng không ngờ anh lại làm vậy, cảm thấy rất hài lòng mỉm cười giới thiệu với mọi người: "Đây là cháu rể của tôi, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, tôi dẫn qua đây chỉ dạy cho nó, xem nó có thể học được giỏi tới đâu."
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, dù sao đây cũng không phải người đầu tiên dẫn tới đây học, những người khác cũng mang theo người thân đến học, phí xăng dầu cũng tự bản thân trả thì đương nhiên không có ý kiến gì rồi.
Học lái xe không phải chuyện dễ, nhưng nói khó cũng không khó, chỉ cần quen là được.
Ngày đầu tiên, Tô Hữu Vinh để Vệ Thế Quốc cảm nhận xe, quen thuộc với cảm giác, phương hướng, tay lái, chân ga, phanh, ly hợp, ... Vệ Thế Quốc cũng rất nghiêm túc nghe theo, sau đó mới thử để cho người cậu ba của mình dạy.
Tô Hữu Vinh thấy anh không hề căng thẳng, khá ổn định, cũng cảm thấy hài lòng với đứa cháu rể này, cho nên mới thử dạy cho anh.
Đã học được hơn hai tiếng.
"Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta quay về đi, sáng mai lại học, hôm sau thì không học được, cậu phải đưa mợ con và các em về bên nhà mẹ, đợi sáng hôm kia con lại qua nhà tìm cậu." Tô Hữu Vinh nói.
"Vậy làm phiền cậu ba rồi." Vệ Thế Quốc nói.
Mừng năm mới, cũng phiền phức đấy nhỉ.