Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-10-03 20:41:50
Lượt xem: 49
Ngày đầu tiên sau khi kết thúc kỳ nghỉ, không khí ở trường Dương Trừng linh hoạt không kém so với ngày xưa, xét đến cũng vẫn là bởi vì cái gọi là kế hoạch trao đổi học sinh kia.
“Chia tay? Có chắc là chia tay không?”
“Vào kỳ nghỉ, hai người cùng đám người Miêu Quyển đi nghỉ ngơi trên núi, có lẽ là chia tay lúc đó.”
“Thật hay giả vậy? Tôi còn tưởng rằng Đoàn Lăng sẽ cản chứ, xem ra hai người cũng không chân ái như tôi nghĩ.”
“Hài, trước đây tôi đã cảm thấy Đoàn Lăng chỉ quen qua đường mà thôi.”
“Đm, này còn không nghiêm túc à, chính mắt tôi nhìn thấy hai người bọn họ dính chặt vào nhau ở thư viện không nỡ xa nhau, thói ở sạch của Đoàn Lăng cũng có thể chịu đựng như vậy, tóm lại là không vụ chia tay ở đây!
Trường lớp đối với sự việc lần này liền nảy lửa, tranh luận không ngừng, cãi nhau nửa ngày mới dẫn ra được một kết luật, có chia tay không thì không ai biết, nhưng chắc chắn là bọn họ đã xảy ra mâu thuẫn.
hongduala9
Sự việc Tạ Ninh làm học sinh trao đổi sang Nam Cao, ngoài ảnh hưởng đến việc học tập còn phải hứng chịu đủ loại chú ý, đại đa số người đều cảm thấy vui sướng khi nhìn thấy cậu gặp nạn, nhận định rằng việc cậu sang Nam Cao, so với ở Dương Trừng còn xui xẻo hơn, nhiều người mượn sự việc này mà đắc ý ăn mừng.
Lớp 3/1, đệ nhất tiết khoá khoá gian.
Tay chân của Hạ Mạn Quyển nhẹ nhàng, ngồi xuống trước mặt Đoàn Lăng, tuỳ tiện tra hỏi: “Anh Lăng, mấy ngày nữa là đội bóng rổ của chúng ta so tài với Nam Cao, anh có thể tham gia không?”
Hắn thu hồi đôi mắt đào hoa của mình, rồi lại nhấc chân đá cái ghế dựa phía trước ra xa nửa thước.
“Một trái cậu còn không chọi vào rổ được thì so cái gì?”
Nhớ tới lần thi đấu đó cùng Tạ Ninh, mặt của Hà Mạn Quyển đỏ lên, vênh mặt lên cãi: “Đùa! Còn không phải vì em nhường cậu ta sao! Em nể mặt mũi của anh nên mới cố ý thua!”
Đoàn Lăng đảo qua khuôn mặt đỏ như trái đào, rũ đuôi mắt xuống: “không đi.”
“Tại sao, tại sao chứ!” Hạ Mạn Quyển nóng nảy: “Anh Lăng, anh không tới chúng ta không thắng được, nhất định sẽ bị bọn cẩu kia cười suốt một năm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-100.html.]
“Cậu đánh cùi như vậy, đội bóng rổ kiểu gì cũng cười c.h.ế.t thôi.”
Hắn bực bội gõ lên bàn hai cái, Đoàn Lăng lại nhìn về phía khoá c.h.ế.t tiệt của cổng trường, hiển nhiên có ý đuổi người.
“Cũng không tới nỗi phải gọi là cùi bắp chứ.” Hạ Mạn Quyển nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Vậy anh không tham gia, chúng ta bị thiếu người, chỉ còn cách rủ Tạ Ninh thôi, dù sao cậu ấy đánh bóng rổ cũng khá tốt.”
Đoàn Lăng cười lạnh: “Năm trái thì chỉ ném vào rổ được một cái, đánh khá tốt cái nỗi gì?”
“Anh Lăng, tại sao đến cái này anh cũng biết vậy? Đừng nói với em là lúc nào anh cũng nhìn cậu ta đấy nha?”
Không khí thoáng chốc yên lặng, ánh mắt của Đoàn Lăng tối sầm, nhìn qua cái tên Hạ Mạn Quyển chỉ thích loạn ôm, sờ loạn tay.
“Chẳng nhẽ lại nhìn cậu à? Cậu nói xem cái tay thúi của cậu có thể so sánh sao?”
Lời nói này chứa rất nhiều ẩn ý, hơi thở nguy hiểm như rắn độc quấn xung quanh người mình, Hạ Mạn Quyển giật mình, theo bản năng đặt hai tay lên bàn.
Ngoại trừ tích cách ra, làm vai chính vạn nhân một trong tiểu thuyết, có thể nói Đoàn Lăng là mỹ nhân tuyệt vời nhất.
Vứt bỏ cái hào quang vạn nhân mê mang đến gánh nặng kia, trình độ của hắn rất tốt, đừng bàn tới vận mệnh chi tử này nọ, chỉ cần hắn muốn, không có hứng thú về lĩnh vực tri thức vẫn có thể học một cách nhẹ nhàng. Còn với người khác thì phải leo qua mấy ngọn đồi cao vời vợi, hắn chỉ cần một nhấc chân cũng có thể bước qua tất cả.
Nguyên nhân chính là do những thứ hắn muốn đều dễ dàng có được, sinh hoạt hằng ngày cũng trở nên nhạt nhẽo bất thường, đánh mất rất nhiều khát vọng cùng tình cảm mãnh liệt.
Đoàn Lăng buồn chán lật xem vài trang sách giáo khoa, hắn không có ứng thu nào với cái trận bóng rổ mà Hà Mạn Quyển vừa nói.
Không ngừng nghĩ nhiều trong chốc lát, mắt nhìn thấy phải đi học, tròng mắt của Hà Mạn Quyển bắt đầu đảo nhìn khắp nơi, lúc này nhìn không giống con mèo, ngược lại trông như một tên ngốc không biết suy nghĩ.
“Đúng rồi anh Lăng, chẳng phải lần trước em thua Tạ Ninh, tiền đặt cược là sẽ đáp ứng một điều kiện do đối phương đề ra, cậu ấy còn khen ngược lại em, chỉ hỏi em một vấn đề, vậy mà là hỏi về anh!”
Hà Mạn Quyển thở hổn hển, không ngừng cố gắng: “Hai người không phải đã này này kia nọ sao, tự nhiên lại cãi nhau vậy, khụ… Sẽ không có vụ chia tay gì đó đâu đúng không?””