Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 194
Cập nhật lúc: 2025-02-10 00:27:42
Lượt xem: 14
Lần trước cô dùng hai câu yêu đương quê mùa trêu chọc anh mà anh vẫn nhớ rõ sao?
Cam Điềm cười rộ lên, nhìn Phong Cảnh Hàng “Làm sao hả? Có phải cảm thấy rất ngọt ngào nên muốn nghe nữa?”
Mưa Bụi Tháng Ba
Bảo cô chọc ghẹo lúc anh ta đang lái xe hả, sau đó lại phi xe lên trên vỉa hè?
Ngóng tay Phong Cảnh Hàng gõ nhẹ lên vô lăng trực tiếp nói lảng sang chuyện khác “Buổi tối nghe sau vậy, muốn ăn đồ ăn ngon gì sao?”.
Tiểu bát đã nói dẫn loại người mang thân phận tổng giám đốc này đi ăn đồ ăn bình dân nhất sẽ có hiệu quả tốt nhất, nhưng bây giờ xây dựng thành phố văn minh làm rất nghiêm ngặt không tìm được nhiều quán ăn ven đường ngon như vậy nữa, đặc biệt thời tiết lúc này lại rất lạnh cũng không có nhiều quán nướng mở cửa.
Cam Điềm ngẫm nghĩ nảy ra ý tưởng nói cho Phong Cảnh Hàng câu trả lời “Đi ăn ở quán ăn đêm đi.”
Theo lời tiểu bát nói thì người có thân phận như Phong Cảnh Hàng khi nghe thấy quán ăn đêm sẽ cau mày nói đó là nơi nào thì mới hợp lý, kết quả Phong Cảnh Hàng chẳng có chút phản ứng nào.
Sau khi Cam Điềm nói xong về quán ăn đêm anh rất tự nhiên ừ một tiếng, sau đó quen thuộc dẫn cô đi trên con đường tới quán ăn khuya.
Lúc xuống xe Cam Điềm vịn cửa xe nhìn khung cảnh Phong Cảnh Hàng đi tới quán ăn khuya nheo mắt ngẩn ngơ trong gió, tại sao lại có loại cảm giác khi anh ta đi tới quán ăn đêm thì cô còn đang ở trong nhà trẻ khóc lóc gọi mẹ cơ chứ, loại cảm giác này là sao?
Cam Điềm ngay ngốc đứng bên cửa xe một lúc, đợi khi Phong Cảnh Hàng quay lại gọi cô cô mới định thần lại cô giơ tay vén mái tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, đi đằng sau Phong Cảnh Hàng cười ngượng ngùng hỏi anh “Anh thường xuyên tới đây ăn sao?”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/194.html.]
Phong Cảnh Hàng ngựa quen đường cũ đi vào bên trong vừa trả lời câu hỏi của cô “Khi đi học thường xuyên tới, sau này công việc bận rộn quá nên rất ít khi tới đây.”
Cam Điềm:....
Được rồi, kịch bản này xịt rồi.
Nếu như quán ăn ven đường không đế mang đến bất kỳ cảm giác mới mẻ nào cho Phong Cảnh Hàng thì chỉ có thể khơi gợi lại hồi ức thời còn đi học của anh ta thôi.
Cam Điềm cũng không rối rắm chuyện này nữa, chỉ coi đây là một bữa cơm bình thường.
Không còn suy nghĩ về những thứ kia nữa, cô dồn hết tâm trí vào bàn ăn.
Đi vào cùng Phong Cảnh Hàng, theo anh ngồi vào một bàn bên trong cửa tiệm sau đó chuyên tâm gọi món một bàn lớn bày đầy đồ ăn, vừa nhìn đã khiến người ta chảy nước miếng không ngừng.
Cam Điềm thật sự rất đói, đồ ăn vừa mang lên cô đã cầm đũa bắt đầu ăn không hề khách sáo với Phong Cảnh Hàng chút nào.
Bởi vì đói nên khi ăn không ai nói gì cả, cô nhớ tới lời của Phong Cảnh Hàng đã từng nói ăn không nói, ngủ không nói, cô nghĩ rằng anh không thích nói chuyện lúc ăn cơm cũng không thích người khác nói chuyện trong lúc ăn vì vậy cô không nói lời nào.
Im lặng không nói câu nào, ăn no phân nửa đầu óc cô tỉnh táo lại cảm thấy có vấn đề lập tức nhìn Phong Cảnh Hàng “Lúc anh làm ăn buôn bán đi ra ngoài xã giao cũng không nói lời nào với người hợp tác trên bàn ăn sao?”.