Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 221
Cập nhật lúc: 2025-02-11 09:43:45
Lượt xem: 8
Xe chạy đến cửa đại sảnh yến hội, qua cửa số xe trong suốt có thể nhìn thấy rất nhiều phóng viên đang giơ camera, Hứa Trí xuống xe trước ,sau đó đi đến cửa xe bên Cam Điền ga lăng vươn tay ra dắt cô xuống xe.
Phía sau có vô số ánh đèn flash còn có tiếng người la hét ầm ĩ, dưới chân là thảm đỏ trải dài vào đại sảnh bữa tiệc.
Mưa Bụi Tháng Ba
Cam Điềm bước trên giày cao gót khoác cánh tay Hứa Trí cùng anh ta bước vào cửa lớn, phóng viên đang chụp ảnh nhưng vì cô không phải minh tinh nên cũng chỉ thốt lên vài câu cô gái này thật xinh đẹp đồng thời còn suy đoán cô có phải bạn gái của cậu hai Hứa hay không rồi lại chụp thêm vài bức ảnh, bọn họ làm việc lãnh tiền lương mục tiêu chính của họ là một số người nổi tiếng được mời đến hôm nay hoặc là một vài doanh nhân nổi tiếng.
Cam Điềm đi dày cao gót nên đi chậm, nghĩ rằng sau khi đi vào sẽ có thể nhìn thấy Phong Cảnh Hàng nhưng sau khi đi vào trong sảnh lớn đi theo Hứa Trí làm quen với vài người buôn bán đồ cổ Ngọc Thạch, trò chuyện hồi lâu mà vẫn không nhìn thấy Phong Cảnh Hàng, tới đây trong lòng cô chợt thấy bất an, nghĩ thầm bản thân sẽ không thật sự té đau đấy chứ.
Hứa Trí thấy cô thỉnh thoảng lại ngó đông ngó tây như đang tìm ai đó quan tâm hỏi “Đang tìm ai vậy?”.
Nghe thấy giọng Hứa Trí Cam Điềm liền từ bỏ nói với Hứa Trí một câu có lệ “Không có, trong nhà nghèo khó chưa từng tham gia trường hợp như này, cảm thấy tò mò nên mới nhìn nhiều chút.”
Hứa Trí bật cười “Thật sao? Nhưng tôi không hề nhìn ra chút dáng vẻ bối rối nào của cô cả.”
Quả thật Cam Điềm không hề bối rối, có gì mà cô chưa từng nhìn thấy đâu, yến hội nhỏ bé này thì tính là gì.
Hơn nữa cho dù cô đứng bên cạnh những ngôi sao nữ được mời ở bên kia thì cô cũng vẫn là người nổi bật nhất, có gì mà phải rụt rè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/221.html.]
Nhưng cô cũng không thể nói với Hứa Trí là cô đang tìm Phong Cảnh Hàng đành gật đầu “ừ.”
Vừa trả lời xong phía sau có giọng nói của một người phụ nữ gọi cô “Cô Điềm Điềm”.
Giọng nói quen tai, Cam Điềm quay người lại khách sáo cười với Tống Tử Ngưng vừa gọi cô “Chào cô Tống.”
Tầm mắt Tống Tử Ngưng nhìn lướt qua Hứa Trí nhưng chỉ một chút liền dừng trên mặt Cam Điềm cười nói “Đi một chút chứ?”.
Trong suy nghĩ của Hứa Trí Tống Tử Ngưng có địch ý rất lớn với Cam Điềm, không muốn Cam Điềm phải chịu tủi thân nên anh ta bước bên một bước ngăn lại “Xin lỗi cô Tống Điềm Điềm nhà tôi có lẽ không tiện đi theo cô.”
Tống Tử Ngưng cười lạnh, ánh mắt trét lạnh nhìn Hứa Trí “Gọi thân mật như thế, chua đến nỗi răng tôi sắp rơi luôn rồi.”
Cam Điềm cũng không biết chuyện giữa Hứa Trí cùng Tống Tử Ngưng, chỉ cảm thấy có phải hai người này kết thù hay không, dù sao cũng không liên quan đến chuyện của cô.
Nghĩ lại bản thân và Tống Tử Ngưng là loại quan hệ cấu kết với nhau làm chuyện xấu, so ra còn quan trọng hơn quan hệ với Hứa Trí, vì tránh hai người này nghẹn, cô vội vàng lên tiếng “Đi thôi cô Tống, chúng ta đi tới nơi khác một chút đi.”