Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 24

Cập nhật lúc: 2025-02-01 18:17:21
Lượt xem: 27

Trong lòng ông ta chỉ còn một nỗi đau đớn khôn nguôi. Một món đồ quý giá như vậy, đem bán với giá rẻ mạt thế này, chẳng khác nào lấy d.a.o tự đ.â.m vào tim!

Mà trong lúc đó, Cam Điềm cuối cùng cũng kết thúc một buổi "đào kho báu" tại chợ đồ cổ. Hôm nay không về tay không, cô nể mặt Nguyễn lão bản mà nhận lấy một đồng tiền cổ - dù chẳng đáng bao nhiêu nhưng cũng xem như có chút thu hoạch.

Ra khỏi chợ đồ cổ, Cam Điềm bỏ tay vào túi áo lông, tay còn lại thì chơi đùa với đồng xu nhỏ. Cô kẹp nó giữa ngón cái và ngón trỏ, búng lên không trung, rồi nhanh chóng bắt lấy khi nó rơi xuống.

Ánh nắng chiều phủ lên bóng dáng nhỏ nhắn của cô, phản chiếu lấp lánh trên đồng xu đang xoay tròn. Cô nhếch môi cười, không hề hay biết rằng phía sau lưng mình, có một đôi mắt đang chăm chú dõi theo từng cử động của cô...

Trên chuyến tàu điện về nhà, Cam Điềm chậm rãi vuốt ve đồng tiền cổ trong túi, ngón tay lướt qua những hoa văn sần sùi, cảm giác như đang chạm vào dấu vết thời gian.

Về đến nhà, La Xuy Tử vẫn chưa về, cô liền lấy một cuốn tiểu thuyết ra đọc. Chừng nửa tiếng sau, cửa mở, La Xuy Tử ôm theo hộp cơm tối và một chiếc bàn gấp nhỏ bước vào. Cậu đặt bàn xuống ngay bên cạnh chiếc bàn vuông nhỏ rồi bắt đầu bày biện đồ ăn.

Ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ, La Xuy Tử nhét tay vào túi áo bông, lôi ra đúng 13 đồng tiền xu rồi thả "keng keng" lên bàn. Trong lúc lấy hộp cơm ra khỏi túi nhựa, cậu thở dài nói:

"Hôm nay kiếm được kha khá, mua cơm xong còn dư lại 13 đồng đấy."

Cam Điềm không phải kiểu người quan tâm chuyện tiền bạc, cũng chẳng buồn đếm số tiền kia. Cô chỉ chuyên tâm mở hộp cơm, gắp một miếng mì xào rồi gật gù cổ vũ:

"Không tệ! Hơn hôm qua tận ba đồng, cố gắng ngày mai kiếm thêm hai đồng nữa nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/24.html.]

La Xuy Tử liếc nhìn cô, lặng lẽ mở hộp cơm của mình ra, gắp một đũa mì rồi nhai nhồm nhoàm. Nuốt xuống xong, cậu bình tĩnh tuyên bố:

"Không được rồi, kiếm thế này ít quá. Em tính chuyển nghề."

Cam Điềm nhướng mày, ngẩng lên nhìn cậu: "Chuyển nghề gì?"

La Xuy Tử vừa ăn vừa đáp tỉnh bơ: "Ăn mày."

Cam Điềm đang nhai dở miếng mì thì suýt nữa sặc. Quả ớt cay xè trong miệng lỡ rớt vào cổ họng, cô ho sặc sụa đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng. La Xuy Tử vội vàng đặt đũa xuống, một tay rót nước, một tay vỗ lưng cô.

"Chị đại, chị kích động cái gì dữ vậy?"

Cam Điềm uống một ngụm nước, ho thêm vài tiếng, sau đó rút khăn giấy lau nước mắt, hít mũi rồi nói giọng run run:

"Cậu làm tôi cảm động quá."

Nhìn bộ dạng cô sụt sịt như thật, La Xuy Tử phì cười, nói đầy nghiêm túc: "Chuyện nên làm thôi, dù sao em cũng là cha chị mà, đúng không?"

Con mẹ nó, lại chiếm lợi thế nữa! Cam Điềm trợn mắt lườm cậu, nhưng với gương mặt non choẹt vô hại kia, ánh mắt cô chẳng có chút uy h.i.ế.p nào.

Mưa Bụi Tháng Ba

La Xuy Tử hắng giọng, thu lại nụ cười, quay về ghế sofa tiếp tục ăn. Cậu lấy đũa chọc chọc lên bàn, sắp xếp cho bằng nhau, sau đó lại gắp mì bỏ vào miệng. Thực ra, chuyện chuyển nghề ăn mày của cậu không phải chỉ là lời nói đùa.

Loading...