Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 278
Cập nhật lúc: 2025-02-19 19:26:12
Lượt xem: 6
Tiểu bát cầm chai nước sát trùng nhìn vào vết thương nói với Phong Cảnh Hàng “Phong tổng tôi sẽ sát trùng vết thương cho anh có thể hơi đau một chút anh chịu đựng nhé.”
Cam Điềm ngồi bên cạnh Phong Cảnh Hàng quay đầu nhìn anh “Anh sợ đau à”.
Mưa Bụi Tháng Ba
Phong Cảnh Hàng trả lời rất bình tĩnh “Không sợ.”
Nghe anh nói không sợ tiểu bát yên tâm lấy bông gòn nhúng nước sát trùng và bắt đầu lau vết thương, nhưng vừa lau được hai cái đã nghe Phong Cảnh Hàng thấp giọng kêu lên một tiếng “á”, chân run lên một chút.
Tiểu bát ngẩng đầu lên và Cam Điềm nghiêng đầu cùng nhìn anh, Cam Điềm vẫn Nhìn Phong Cảnh Hàng bày tỏ sự nghi ngờ “Thật sự không sợ đau sao?”.
Phong Cảnh Hàng nhẹ nhàng hít một hơi quay đầu nhìn về phía Cam Điềm, còn chưa kịp bình tĩnh nói lại là không sợ thì tiểu bát đã lại thoa thuốc sát trùng lên vết thương khiến anh lại phải nín thở rên nhẹ một tiếng.
Lần này tiểu bát không dừng tay vì phản ứng của Phong Cảnh Hàng quyết tâm làm sạch và sát trùng vết thương một cách nhanh chóng sau đó bôi thuốc dùng băng gạc băng bó lại.
Đúng lúc Phong Cảnh Hàng hít thở mạnh rên rỉ sắp không nhịn được Cam Điềm đột nhiên ngẩn mặt hôn lên môi anh nuốt lấy tiếng thở dốc vừa trào đến miệng anh vào trong.
Sau khi hôn lên cô cô lại nhẹ nhàng ấn xuống một chút nữa, sự chú ý của Phong Cảnh Hàng lập tức bị phân tán tạm thời quên mất cảm giác đau ở chân nhưng vẫn nhớ rằng tiểu bát đang ở đây, bị Cam Điềm hôn anh không tránh né vươn tay mò mẫm tìm chiếc khăn đuôi giường rồi kéo nó qua ném lên đầu tiểu bát che kín đầu cậu ta khiến cậu ta chỉ có thể cúi xuống nhìn vết thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/278.html.]
Trong lúc tiểu bát không nói một lời cúi đầu bôi thuốc cho Phong Cảnh Hàng cầm băng gạc bắt đầu băng bó cho anh Cam Điềm hơi nghiêng người về phía trước rồi lại thu người về rút đầu lại tạo khoảng cách với Phong Cảnh Hàng.
Cảm giác mềm mại tê dại trên môi biến mất, trong chốc lát vẫn còn đọng lại chút hơi ấm, cảm giác đau rát do nước sát trùng mang ở chỗ vết thương cũng không còn gay gắt.
Cam Điềm mở mắt đôi mắt dài hàng mi cong nhìn Phong Cảnh Hàng một cái ánh mắt bình tĩnh sau đó như không có chuyện gì xảy ra tự nhiên đứng dậy đi tới chiếc bàn trà nhỏ bằng tre mặt kính thủy tinh bên cạnh lấy một chai nước suối mở nắp uống vài ngụm.
Sau khi uống xong cô vặn lại nắp chai đặt nó về vị trí cũ rồi lấy một tờ giấy lau miệng, Cam Điềm vứt tờ giấy đã lau miệng vào túi rác không hề có vẻ ngượng ngùng hay khó chịu sau khi hôn, cô tiến lại gần giơ tay lấy tấm khăn trên đầu tiểu bát không quan tâm Phong Cảnh Hàng còn đau hay không cô quỳ gối trước mặt anh nhìn tiểu bát băng bó từng vòng một hỏi tiểu bát một cách nghiêm túc “Vết thương không nặng chứ?”.
Tiểu bát cuốn băng gạt gật đầu “Ừm, không nặng chỉ cần bôi thuốc dưỡng một thời gian vết thương sẽ lành sẹo, nếu nặng thì phải đến bệnh viện khâu lại.”
Phong Cảnh Hàng nhìn hai người trẻ tuổi đang quỳ gối trước mặt mình một người như chưa từng làm gì một người như không thấy gì bình tĩnh nói chuyện về vết thương của mình nặng hay nhẹ giống như một cặp con cái đang chăm sóc cha già, anh không biểu lộ cảm xúc im lặng để họ chăm sóc không xen vào cuộc nói chuyện.
Lúc trước bị Cam Điềm bất ngờ hôn anh dùng tắm khăn che đầu tiểu bát trong chốc lát cảm thấy cả căn phòng như đầy bong bóng màu hồng nhưng bây giờ lại cảm thấy rõ ràng chuyện này dường như không liên quan gì đến màu hồng, ít nhất từ tình hình hiện tại trong mắt Cam Điềm và tiểu bát là như vậy.
Cam Điềm và tiểu bát thực sự cũng không quá ngạc nhiên càng không suy nghĩ nhiều như anh, so với tình trạng bối rối và tự kiểm điểm sau khi bị quyến rũ của Phong Cảnh Hàng hai người họ chỉ giống như một cặp kỳ quái không có cảm xúc, họ dường như đã quen với những chuyệnnhư thế này nhìn nhận mọi thứ một cách bình thản đến mức không liên quan gì đến biểu hiện cảm xúc.