Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 320
Cập nhật lúc: 2025-02-19 22:20:18
Lượt xem: 3
Chiều nay cô ra ngoài đi dạo như thường lệ, nhàn nhã ngồi ở một quán nhỏ nói chuyện phiếm với chủ quán, sau khi đi dạo mệt mỏi cô quay lại cửa hàng ngồi xuống chiếc ghế ở bàn bát tiên, nằm sấp cả người lên bàn gục đầu lên bàn, mái tóc dài lộn xộn thở hổn hển.
Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, Tiểu bát bưng tách trà lạnh vừa mới rót đến để trước mặt cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện nói với cô chuyện chính "Em có gọi điện thoại với thím Chu, Thím Chu nói là bà Phong và Tống Băng Vũ vẫn chưa rời đi, xem ra bọn họ cũng không có ý định rời đi.”
Buổi sáng Cam Điềm ra ngoài đã cảm thấy hai người này có lẽ là không chịu rời đi, chắc chắn phải đợi cô trở về tiếp tục nghĩ cách đối phó với cô. Những cô chủ, bà chủ gia đình có đạo đức giả đó luôn muốn giữ thể diện cho mình, cũng sẽ không có thủ đoạn gì đáng ngạc nhiên nhưng cũng chỉ là dùng thái độ ngạo mạn và xem thường khi đối diện với cô, kích động cô bằng những lời nói hèn hạ và khinh thường, hy vọng thông qua cách này sẽ khiến cho cô xấu hổ và tức giận. Nhưng những chiêu trò này không hề có tác dụng gì khi áp dụng với những người không coi trọng lòng tự trọng và thể diện như Cam Điềm. Cằm tựa lên bàn, sự lạnh lẽo nhè nhẹ bị nhiệt độ cơ thể xua tan đi sạch sẽ Cam Điềm khẽ ngẩng đầu lên mở mắt nhìn về phía của tiểu bát "Bát muội, cậu đi đến chợ bán đồ nhỏ mua cho tôi một cái loa loại lắp pin hay sạc điện gì cũng được, chỉ cần có thể khuếch đại âm thanh tốt là được.”
Tiểu bát không biết vì sao cô lại đột nhiên muốn có thứ này, không hỏi gì nhiều chỉ đứng dậy đi mua cho cô. Sau khi đi ra ngoài được 20 phút Tiểu bát cầm một cái loa màu trắng trong tay quay về đi đến ngồi xuống bàn Bát Tiên và đặt nó trước mặt Cam Điềm đang chơi điện thoại di động. Cái loa này là loại mà những người bán hàng rong nhỏ lẻ thường dùng, bản ghi âm phổ biến nhất là "Xưởng gia Giang Nam đóng cửa, ông chủ Hoàng Hạc dẫn theo em vợ chạy trốn, chúng tôi bị nợ lương, chúng tôi bị thiếu tiền, chúng tôi không thể làm gì được, chiếc ví này có giá gốc 100 tệ bây giờ chỉ còn 25 tệ 25 tệ một cái, một cái 25 tệ, toàn bộ đều là 25 tệ.”
Cam Điềm đặt điện thoại di động xuống cầm chiếc loa lên ấn nút nguồn một chút thử loa “Alô, alô, alô.” Sau khi thử xong cô nhìn về phía tiểu bát mỉm cười "Có thể rồi.”
La Suy Tử ngủ gật ở sau quầy bị Cam Điềm Alo hai tiếng thử âm thanh đánh thức, cậu ta giật mình mở mắt ra đi đến ngồi xuống bàn bát tiên cầm ly trà lạnh trước mặt lên nhấp một ngụm hỏi Cam Điềm "Mua thứ này làm gì, chị cả muốn mở một quầy hàng sao?”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/320.html.]
Cam Điềm đặt loa điện xuống nói “Đợi lát nữa trở về có việc cần phải dùng đến nó.”
La Suy Tử nhướng mày ba lần "Dùng như thế nào?”.
Buổi tối không kinh doanh nên cửa hàng đóng cửa, ba người đi đến ăn tối ở một cửa hàng nhỏ, sau khi trở về biệt thự của Phong Cảnh Hàng La Suy Tử và tiểu bát cuối cùng cũng hiểu rõ cái loa này rốt cuộc dùng để làm gì. Thứ này khi được sử dụng ở biệt thự của Phong Cảnh Hàng thật sự là vô cùng cách điệu, thể hiện khí chất phi thường của chị cả nhà bọn họ, khiến một nhóm quần chúng ăn dưa đều phải kinh ngạc trợn tròng mắt. Trước khi chiếc loa này phát huy tác dụng chuyện đầu tiên khi về nhà là đổ xe vào gara, sau khi ra khỏi gara Cam Điềm đi vào phòng bảo vệ tìm hai người bảo vệ trực ban giúp đỡ. Trùng hợp thay chính là hai người bảo vệ đã gặp cô lần đầu tiên khi cô chủ động lên núi ngủ với Phong Cảnh Hàng, họ còn nấu sủi cảo cho cô ăn, còn mua trà sữa cho cô uống. Cam Điềm cầm loa trong tay, phía sau có tiểu bát và La Suy Tử, còn có hai người bảo vệ kia, năm người cùng nhau đi đến cổng lớn của biệt thự. Thím Chu đứng ở cửa đón tiếp họ, vẫn duy trì dáng vẻ quan tâm và thận trọng chào hỏi Cam Điềm "Cô chủ Điềm Điềm đã về rồi, đã ăn cơm tối chưa?”.
Cam Điềm không thay giày, hai người bảo vệ đi theo sau cũng không cần thay giày đi vào trong phòng "Thím Chu, con ăn rồi, thím dẫn con đến phòng của cô Tống Băng Vũ đi.”
Thím Chu không nhìn thấy điểm gì không tốt ở trên mặt của Cam Điềm, ánh mắt của cô lúc này không lạnh lùng cũng không tàn nhẫn mà chính là dáng vẻ mềm mại ngọt ngào vì vậy bà ấy cũng không nghi ngờ gì dẫn năm người Cam Điềm đi đến phòng mà Tống Băng Vũ đã ở tối qua.
Mưa Bụi Tháng Ba
"Nhưng mà cô ta và bà chủ ăn cơm tối xong thì ra ngoài rồi.”