Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 323

Cập nhật lúc: 2025-02-19 22:21:02
Lượt xem: 6

Sau khi sửa lại những lời này cô vứt tờ giấy đi tiếp tục nói “Nếu khó chịu thì có thể báo cảnh sát, tôi có thể ở đây ăn trái cây chờ chú cảnh sát đến bắt tôi. Cô cũng đừng nghĩ đến chuyện học theo Tống Tử Ngưng, cô sống hơn 20 năm hoang phí, hơn 20 năm mình có được bao nhiêu trọng lượng mà cũng không biết sao? Nếu không thể nói rõ lấy kinh nghiệm sống của cô ra cho tôi xem đi, tôi giúp cô cân nó.”

 

Vừa nói xong những lời này một người vệ sĩ số một xuất hiện trong sân trong tay cầm một chiếc cân điện tử đặt dưới chân Tống Băng Vũ rồi rời đi. Người ở trong ngoài biệt thự vừa ăn dưa vừa xem náo nhiệt, bọn họ nhịn cười đã lâu bây giờ cũng không thể nhịn cười được nữa, mặc kệ cô Tống đang đứng trong sân có đáng thương hay không vừa cười vừa thở dài “Thật sự không có việc ác nào mà cô Điềm Điềm không làm được.”

 

Nói cô không có giáo dưỡng giống người đàn bà đanh đá lại thật khiến cho người ta cảm thấy vừa hả giận, vừa buồn cười cười đến đau cả bụng.

 

Mà Tống băng Vũ bị Cam Điềm sỉ nhục như vậy không thể buồn cười nổi, tức giận đến mức cả hai mắt đều ngấn nước. Đối mặt với những lời nói này của Cam Điềm cô ta không thể phản bác được dù chỉ là một câu, nếu cô ta cứ ở lại sau khi nghe một loạt lời nói lật tẩy như vậy thì quả thật là không biết xấu hổ, lúc này cô ta cuối cùng cũng không thể đứng vững được nữa cầm nước mắt chạy ra khỏi cửa lớn, thậm chí còn bỏ lại hành lý của mình.

 

Mưa Bụi Tháng Ba

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/323.html.]

Bà Phong lúc này sắp ngất đi vì tức giận, không muốn đứng yên để người học trong nhà chê cười, cố gắng chịu đựng cảm giác trước mắt biến thành màu đen quay trở về biệt thự. Sau khi đi giày cao gót vào phòng ở của mình, bà ấy đóng cửa lại dựa vào chiếc tủ trà nhỏ nhắm mắt lại thư giãn hồi lâu, cứ như vậy vẫn không thể bình tĩnh trở lại bà ấy bước đi loạng choạng ngồi ở trên giường dùng tay che n.g.ự.c lại.

 

Kết quả vừa ôm n.g.ự.c không được vài phút thì lại nghe thấy giọng nói của Cam Điềm được khuếch đại thông qua loa điện “Dì à, dì có hài lòng không? không hài lòng thì có thể dẫn thêm người đến, một hai người không đủ ba bốn người cũng không sao, còn có rất nhiều cách để đối phó. Bây giờ con là vợ chính thức, con không sợ, nếu dì thực sự tức giận có thể báo chú cảnh sát đến bắt con hoặc là vạch trần con trên mạng, nói con dụ dỗ con trai của dì, sống lì mặt ở trong nhà của dì, tính kế chiếm đoạt tài sản của nhà dì, cứ việc tiêu tiền tìm người hắt nước bẩn lên con, con không biết xấu hổ, con không sợ.”

 

Bà Phong cuối cùng cũng không nhịn được muốn nổ tung hét lớn một tiếng rồi đưa tay lên che trán, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm sắp ngất đi. Bây giờ bà ấy đã hoàn toàn không tìm được từ nào để hình dung người phụ nữ kia, tức giận đến mức cả hai con mắt cũng đều run lên theo cơ thể, cảm giác cơ thể của mình có thể nổ tung bất kỳ lúc nào. Bà ấy không thể làm gì để trút giận, cũng không thể làm gì để đối phó với cô gái kia, bà ấy không biết tại sao trên đời còn có người như vậy, nhất định là uống thuốc độc mà lớn.

 

Bà Phong ngồi trên mép giường một lúc lâu cảm thấy trước mắt không còn tối tăm và đầu không choáng váng nữa mới đứng dậy. Biệt thự này thực sự là lãnh địa của nhà họ Phong bà ấy muốn làm gì thì làm, đứa con gái ăn bám Cam Điềm kia không có quyền đuổi bà đi, tất nhiên đứa con gái hoang dã đó cũng chưa từng mở miệng đuổi bà, người bị đuổi là Tống Băng Vũ nhưng dù đó là lãnh địa của mình bà cũng không thể ở lại thêm một phút, chỉ cảm thấy nếu tiếp tục ở lại không những không thể đuổi con bé đó ra khỏi biệt thự của Phong Cảnh Hàng mà còn có thể bị cô ta làm cho tức giận đến mức giảm cả chục năm tuổi thọ.

 

Lúc này bà mới nhận ra mình đã quá đánh giá cao lòng tự trọng và liêm sĩ của con bé này đồng thời đánh giá thấp mức độ không biết xấu hổ của cô ta, đứa con gái này đã mở cánh cửa thế giới mới cho bà, diễn đạt một cách sinh động thông qua hành động thực tế khiến bà thực sự hiểu được cái gọi là người không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ. Bà thực sự tức giận đến mức phát điên chỉ muốn g.i.ế.c người nhưng lại không thể cầm d.a.o g.i.ế.c người, dù bà muốn g.i.ế.c cũng không làm được bởi vì bên cạnh con bé đó luôn có tiểu bát, nhìn vào sức mạnh của tiểu bát dù có thêm vài vệ sĩ cũng vô dụng. Đây là lần đầu tiên trong đời bà Phong thất bại đến mức chỉ có thể tự an ủi mình bằng câu bị chó cắn chẳng lẽ còn cắn lại chó.

Loading...