Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 344
Cập nhật lúc: 2025-02-19 22:27:27
Lượt xem: 3
Lý Hưng Kỳ mặt không biểu cảm cũng không dám biểu hiện gì, khóe mắt hơi ướt nhưng nói chuyện vẫn như lúc làm việc, chỉ là giọng rất nhẹ tiếp tục nói “Phong tổng, đã gần 10 ngày trôi qua không thể gặp được nữa.”
Ngực Phong Cảnh Hàng phập phồng bất ngờ nổi giận ném tài liệu trong tay đi như một con sư tử mất kiểm soát "Tại sao lại giấu tôi?”.
Lý Hưng Kỳ vẫn giữ được bình tĩnh "Lúc anh mới tỉnh lại cơ thể quá yếu phu nhân không cho nói sợ ảnh hưởng đến việc anh hồi phục, anh hôn mê hai ngày mới tỉnh lúc đó dù có nói cũng không thể gặp được cô Cam Điềm nữa.”
Cảm giác như trái tim bị một bàn tay túm lấy ấn vào mảnh thủy tinh, Phong Cảnh Hàng im lặng một lúc lâu sau đó, dường như mất hết sức lực tựa vào đầu giường. Sau cơn giận dữ thậm chí cả việc thở cũng trở nên khó khăn cả người đau đớn như muốn nổ tung, cổ họng như có lưỡi d.a.o cắt qua giống như đêm hôm đó anh có thể ngửi thấy mùi máu. Nhắm mắt lại nước mắt trong suốt lăn dài trên má, anh nhẫn nhịn cơn đau giọng yếu ớt hỏi "Chú Cam và tiểu bát đâu?”.
Lý Hưng kỳ đưa chiếc điện thoại mà bà Phong đã thu lại cho anh đặt lên bàn bên cạnh "Trong hai ngày anh được đưa vào bệnh viện cấp cứu và hôn mê tôi và bà Phong đều tập trung toàn bộ sự chú ý vào anh không tìm kiếm ông Cam và tiểu bát, khi tôi định đi tìm họ để giúp chuyện của cô Cam Điềm Điềm…”
Lý Hưng Kỳ không nói hết câu, nghẹn ngào "Bây giờ không thể liên lạc được với ông Cam và tiểu bát nữa.”
Mưa Bụi Tháng Ba
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/344.html.]
Mắt không mở nổi, đau đến nỗi tê liệt, chỉ cảm thấy tiểu bát và La Suy Tử chắc chắn ghét bỏ mình, Phong Cảnh Hàng nắm chặt góc chăn nhẫn nhịn một lúc rồi từ từ mở mắt "Đi tìm đi, nếu không tìm thấy thì đừng quay lại gặp tôi.”
Dù không bao giờ gặp lại Cam Điềm anh cũng muốn biết cô ở đâu, biết cô nằm ở đâu. Chuyện này không cần Phong Cảnh Hàng nhắc nhở Lý Hưng Kỳ cúi thấp đầu “Phong tổng, tôi vẫn luôn tìm kiếm.”
Phong Cảnh Hàng không có tâm trạng mắng Lý Hưng Kỳ là vô dụng, anh lại hỏi lại một vấn đề đã bị trì hoãn trước đó "Những người đêm hôm đó rốt cuộc là ai?”.
Vụ này không phải là án mạng nhưng việc tụ tập đánh người một cách táo bạo như vậy vụ án được xử lý rất nhanh, đến tối hôm sau khi sự việc xảy ra những người đó đã bị cảnh sát bắt giữ và tạm giam họ đã khai báo tất cả, trước đó không nói với Phong Cảnh Hàng vì sợ anh tự trách quá mức. Lý Hưng Kỳ biết bây giờ không nói cũng không được đành phải nói “Phong tổng, chắc anh nhớ trước đây công ty chúng ta đã tham gia đấu thầu một dự án lớn, là tham gia giữa chừng, đẩy ra đối thủ cuối cùng là Viễn Hoa, nghe nói lúc đó Viễn Hoa không ổn, đã đặt tất cả hy vọng cuối cùng vào dự án này, nền đầu tư cũng lớn không ngờ lại bị chúng ta đẩy ra, trong quá trình đó họ đã cố gắng gửi quà để xin chúng ta nhưng chúng ta không quan tâm, sau đó Viễn Hoa không chịu nổi đã phá sản, ông chủ tự tử vào đêm giao thừa, chuyện đêm hôm đó là sự trả thù ác ý của em trai ông chủ.”
Nghe hiểu rồi, những người đó đến vì anh, Cam Điềm bị liên lụy bởi anh, không chỉ bị anh liên lụy còn vì anh mà chặn gậy sắt, bị đánh đến chết. Không thể nói nên lời, trong lòng đầy hối hận và đau khổ, chỉ cần nghĩ đến đêm hôm đó Cam Điềm bị đánh ngã tựa đầu lên người mình nói đau lòng anh đau đến nỗi khó thở, nếu có thể anh chỉ muốn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t những kẻ đó. Ánh mắt Phong Cảnh Hàng lạnh lẽo thâm độc "Đều đã chết?”.
Lý Hưng Kỳ biết Phong Cảnh Hàng đang ở trong thời kỳ đau khổ và bất ổn nhất không nói nhiều trả lời thẳng “Chúng đã được xử lý theo pháp luật.”
Phong Cảnh Hàng không muốn nói gì nữa dựa lệch trên giường bệnh vô hồn nói với Lý Hưng Kỳ “Ra ngoài đi.”