Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 356

Cập nhật lúc: 2025-02-19 22:31:54
Lượt xem: 5

Lòng bàn tay đang cầm điện thoại của Lý Hưng Kỳ đổ mồ hôi lạnh, anh ta im lặng hồi lâu rồi mới nói chuyện với người đàn ông ở đầu kia điện thoại "Cậu gửi ghi chép check in của Cam Điềm Điềm qua cho tôi đi.”

 

"Được.” Người đàn ông bên kia điện thoại đáp một tiếng, chưa tới hai giây sau khi cúp máy Wechat Lý Hưng Kỳ lục tục nhận được mấy bản báo cáo check in. Anh ta bấm mở từng biên bản ra xem từng cái một, quả thật rất giống với tài liệu của tiểu bát và La Suy Tử, đều chỉ là ghi chép trong khoảng hơn một năm trở lại đây, địa điểm check in chính chủ yếu ở Vân Nam Myanmar gần đây mới quay về thành phố Tân An.

 

Nhớ lại khoảng thời gian Cam Điềm vừa rời khỏi thế gian kia anh ta phải khuyên Phong Cảnh Hàng đối mặt với sự thật rất nhiều lần bây giờ sau gáy bỗng toát mồ hôi, thế nhưng cuối cùng anh ta vẫn cắn răng gửi bản ghi chép hành tung của ba người tiểu bát La Suy Tử và Cam Điềm cho Phong Cảnh Hàng.

 

Sau khi gửi khoảng 3 phút ước lượng chừng đó thời gian là đủ để người có tốc độ đọc bình thường đọc xong mấy tài liệu đó điện thoại trên tay anh ta bỗng reo lên. Lý Hưng Kỳ cầm điện thoại ấn nút trả lời sau đó áp vào tai, còn chưa kịp nói mấy tiếng Phong tổng đã nghe Phong Cảnh Hàng hỏi "Chuyện gì đây?”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/356.html.]

 

Lý Hưng Kỳ không dám dài dòng nói thẳng “Phong tổng đây là bản ghi chép rút ra từ hệ thống, tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào nhưng tôi có nghĩ đến ba khả năng, một là tiểu bát và chú Cam không chấp nhận được việc cô Điềm Điềm đã qua đời muốn dùng cách này để cô ấy có thể sống, hai là tìm một người giống cô ấy để làm thế thân xem như cô ấy còn sống, ba là có thể cô Điềm Điềm vẫn chưa chết.”

 

Từ c.h.ế.t cuối cùng chỉ mới dám thốt ra một nửa người ở đầu bên kia đã cúp điện thoại. Lý Hưng Kỳ thả điện thoại liếc nhìn màn hình đã quay về giao diện tin nhắn cá nhân của Wechat trong lòng lo lắng đến toát mồ hôi hột. Nếu Cam Điềm thật sự còn sống không biết Phong Cảnh Hàng có đến giải quyết anh ta vì lúc trước đã dám khuyên anh chấp nhận sự thật hay không. Giờ đây anh ta cứ vô thức nghĩ mãi về chuyện này nhủ thầm nếu không phải khi đó anh ta khuyên can Phong Cảnh Hàng từ bỏ việc tìm kiếm tiểu bát và La Suy Tử đi có thể Phong Cảnh Hàng vẫn sẽ tiếp tục cho người đi tìm, hơn một năm trôi qua hẳn là đã tìm được người từ sớm chứ không phải kéo dài đến tận bây giờ. Lý Hưng Kỳ lo lắng không yên nhấn nút khóa màn hình rồi cầm một góc điện thoại gõ nhẹ nhẹ vào lòng bàn tay trái thầm nghĩ thôi thì mặc cho số phận vậy, dù sao trước đây anh ta cũng chỉ vì muốn tốt cho Phong Cảnh Hàng nên mới làm vậy không có bất kỳ suy nghĩ cá nhân nào khác.

Mưa Bụi Tháng Ba

 

Lúc đọc xong biên bản check in lòng anh cứ loạn cào cào cả lên, chờ đến khi cúp điện thoại của Lý Hưng Kỳ xong Phong Cảnh Hàng không chần chừ ở lại phòng làm việc thêm một giây một phút nào cả, anh không quá quan tâm hai điều đầu tiên chỉ nóng lòng muốn xác nhận điều thứ ba ngay lập tức. Nếu Cam Điềm còn sống mà lại còn đang ở thành phố Tân An vậy thì người phụ nữ anh nhìn thấy trên đường lúc chiều rất có thể là cô ấy, anh chắc chắn vào lúc chạng vạng đó anh không hề hoa mắt, giờ cũng không nghĩ rằng trên đời này thật sự có hai người giống nhau như vậy, cho dù là chị em sinh đôi vẻ ngoài tương tự đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể giống nhau trong một khoảnh khắc hoặc là một góc nhất định mà thôi.

 

Nào đâu phong thái luôn điềm tĩnh trưởng thành thường ngày, giờ đây anh chỉ như một tên nhóc đang cuống hết cả lên vì gặp chuyện bất ngờ. Anh đến phòng thay đồ thay đại một bộ quần áo có thể mặc ra ngoài rồi lấy chìa khóa xe bước ra khỏi cửa ,anh nhớ kỹ tên khách sạn mà mình vừa nhìn thấy trong báo cáo check in lái xe đến thẳng đó. Bây giờ cũng chưa tính là quá muộn, vẫn chưa đến 9 giờ, đêm đen trên núi sâu hun hút, ánh đèn từ hai bên chiếu sáng mặt đường xanh đen, tốc độ lái xe xuống núi của anh không hề chậm, xe lao băng băng trên con đường chính, Phong Cảnh Hàng vịn tay lái, đôi mắt đen thẳm, cái nhìn lạnh đến đáng sợ như thể muốn nhìn xuyên qua cả thành phố này. Một suy nghĩ không yên cứ quấy phá lý trí anh, tuy rằng lý trí đã bắt đầu tan ra thành từng mảnh nhưng trong đầu anh lúc này lại không thể nghĩ thêm gì khác, anh chỉ muốn đến gặp Cam Điềm, muốn xác nhận rằng cô còn sống hơn.

Loading...