Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 359
Cập nhật lúc: 2025-02-19 22:32:46
Lượt xem: 4
Phong Cảnh Hàng ôm cô ngoài cửa phòng vệ sinh, sau 3 phút lấy lại bình tĩnh cả hai thay đổi chỗ ngồi di chuyển đến sofa trong phòng khách, Phong Cảnh Hàng ngồi trên sofa còn Cam Điềm thì không, cô ngồi thẳng lên đùi Phong Cảnh Hàng, vẫn được anh ôm trong vòng tay. Phong Cảnh Hàng vẫn ôm chặt lấy cô như sợ cô chạy mất, không hề lỏng tay dù chỉ một giây, chôn mặt mình vào cô. Thái độ và khí chất của một chủ tịch bá đạo lúc này hoàn toàn không thể thấy được, anh giờ chỉ như một đứa trẻ, cảm xúc cực kỳ không ổn định, một miếng kẹo dính người, anh không quan tâm đến bất cứ điều gì khác chỉ muốn ôm chặt người phụ nữ trong vòng tay mình không cho cô rời xa mình nửa bước. Dù có rất nhiều điều muốn hỏi cô khi gặp mặt nhưng bây giờ anh không thể nói ra một lời nào.
Mưa Bụi Tháng Ba
Họ ôm nhau không biết bao lâu cho đến khi tiểu bát và La Suy Tử trở về, tiểu bát và La Suy Tử rất tinh ý giả vờ không thấy Cam Điềm và Phong Cảnh Hàng trên sofa trực tiếp ôm Dược Hoàn Tử vào phòng của tiểu bát. Dược Hoàn Tử đã chơi mệt, sau một vòng đi chơi ngủ gục trên vai Tiểu bát. Vào phòng đóng cửa lại, tiểu bát đặt Dược Hoàn Tử xuống giường để cậu bé ngủ, La Suy Tử không ra ngoài ngồi xuống ghế sofa bên cạnh chỉ tay về phía phòng khách hỏi nhỏ "Hai người kia là chuyện gì vậy? Gặp mặt là hòa giải rồi à?”.
Tiểu bát lắc đầu ngồi xuống bên cạnh giường nhìn Dược Hoàn Tử ngủ, khuôn mặt mặt Dược Hoàn Tử mũm mĩm, da trắng mịn, lông mi dày và dài, khi ngủ trông rất đáng yêu. Người ta thường nói con trai giống mẹ nhưng Dược Hoàn Tử rõ ràng giống cha mình Phong Cảnh Hàng, đặc biệt là phần mắt và lông mày. Tất nhiên không giống như đúc từ một khuôn với Phong Cảnh Hàng bây giờ nhưng chắc chắn giống anh khi còn nhỏ, đặt cả hai cạnh nhau rõ ràng là cha con ruột thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/359.html.]
La Suy Tử không thể giữ được bình tĩnh cũng không thản nhiên giống như tiểu bát, khi đối mặt với những chuyện như thế này cậu ta không muốn đi ngủ tiếp tục giữ giọng thấp nói với Tiểu bát "Không phải là Phong Cảnh Hàng không chịu nổi sự ép buộc mạnh mẽ của mẹ mình cúi đầu nhượng bộ nói với chúng ta rằng anh ta đã suy nghĩ kỹ càng sau đó đề xuất chia tay sao, làm sao bỗng nhiên lại hung hăng tìm đến cửa như thể chúng ta đã làm điều gì không đúng với anh ta vậy, suýt nữa làm tôi sợ chết.”
Tiểu bát chuyển ánh mắt từ Dược Hoàn Tử sang mặt La Suy Tử nói chuyện vẫn rất lạnh lùng, lời nói cũng ngắn gọn "Có lẽ anh ta nghĩ rằng chúng ta đã chết.”
La Suy Tử nhún vai "Chết hay không c.h.ế.t cũng không liên quan trực tiếp đến việc chia tay chứ?”.
Trong mắt tiểu bát cũng vậy, cậu ấy cảm thấy sự cố ba năm trước không liên quan trực tiếp đến chuyện Cam Điềm và Phong Cảnh Hàng chia tay, họ đều nghĩ rằng khi Phong Cảnh Hàng đề xuất muốn giải thoát cho Cam Điềm chắc chắn không phải là quyết định bốc đồng, theo phong cách làm việc của anh một khi đã nói ra chắc chắn là đã suy nghĩ kỹ càng, chuyện này liên quan đến áp lực mà bà Phong đặt lên anh chứ không liên quan đến chuyện sống hay chết, về chuyện của hai người này tiểu bát không nói thêm gì nữa bởi vì đó không phải là chuyện cậu ấy có thể quyết định, dù là chia tay hay là làm lành đều là chuyện của Phong Cảnh Hàng và Cam Điềm, do họ tự quyết định. Nhưng bây giờ đã khác với trước trước kia, Cam Điềm chỉ đơn thuần cần Phong Cảnh Hàng giải độc không thể không dựa vào anh, cô ở bên anh với mục đích không liên quan đến tình yêu nên không quan tâm đến suy nghĩ của Phong Cảnh Hàng càng không quan tâm đến thái độ của bà Phong đối với mình. Để có thể giữ Phong Cảnh Hàng bên mình giải độc cô đã trực tiếp bỏ qua cảm xúc của Phong Cảnh Hàng thậm chí đối đầu với bà Phong mà bây giờ cơ thể của cô đã phục hồi bình thường, tất cả độc dược trong người đều đã được giải sạch, giờ đây cô đã là người độc lập không còn phụ thuộc vào Phong Cảnh Hàng cũng không cần phải sử dụng anh nữa, khi không còn sự ràng buộc cứng nhắc này trong lòng cô lại yêu Phong Cảnh Hàng, nếu muốn ở bên Phong Cảnh Hàng những điều trước kia cô không quan tâm giờ chắc chắn không thể không quan tâm. Từ khi cô nhận ra mình đã yêu Phong Cảnh Hàng bản chất của một số việc đã thay đổi, chỉ cần thái độ của Phong Cảnh Hàng không kiên định không quyết tâm ở bên cô mà không trở mặt với bà Phong về cơ bản cô sẽ không ép mình phải ở bên Phong Cảnh Hàng, bởi vì ở bên nhau cũng chỉ là tự tạo rắc rối cho mình. Trước đây cô chưa bao giờ băn khoăn bây giờ cũng không vì tình yêu mà rối ren. Tình yêu lớn hơn tất cả, yêu là phải bất chấp tất cả c.h.ế.t cũng phải ở bên người ấy không bao giờ là tính cách của Cam Điềm, cô thích cuộc sống tự do không ràng buộc, không nhiều rắc rối vô nghĩa. Cô có thể vì yêu một người mà chịu đựng d.a.o và s.ú.n.g thay anh ta thậm chí hiến dâng cả mạng sống nhưng sẽ không vì yêu mà tự làm mình khổ sở giả vờ thành người mà mình không thích, ép bản thân phải làm hài lòng bà mẹ không tốt của người kia, nịnh nọt để được chấp nhận. Nếu giá của tình yêu là mất đi bản thân sống thành người khác muốn thì đó không phải là tình yêu mà Cam Điềm muốn, cô quyết định rời khỏi thành phố Bình An không bao giờ quay lại lý do trực tiếp nhất là vì Phong Cảnh Hàng đã đề nghị chia tay. Chia tay rồi cô cũng tự nhiên không còn liên quan gì đến anh nữa nhưng nói cho cùng vấn đề cốt lõi nhất là ở đây, khi cô không quan tâm cô rất thoải mái có thể vì nhu cầu sinh lý của mình mà chiến thắng mọi thứ quét sạch mọi chướng ngại vật dưới chân, khi cô yêu cũng rất thoải mái cần thì hiến dân cả mạng sống cho anh, chia tay thì quyết không quay đầu tìm anh, càng không vì một tình yêu cần quá nhiều thỏa hiệp mà nhẫn nhịn, giày không vừa chân dù thích đến mấy cũng không nhét vào.