Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 358
Cập nhật lúc: 2025-02-19 22:32:31
Lượt xem: 5
Tiểu bát không muốn cậu bé khóc nên nhanh chóng bế đi nơi khác dỗ dành, La Suy Tử đứng tại chỗ nuốt khan một cái, cậu ta còn chưa kịp nói gì thì trong toilet lại vang lên giọng nói của phụ nữ “La Suy Tử cậu lại muốn c.h.ế.t có phải không? Mau dỗ Dược Hoàn Tử nín khóc ngay đi, Có tin giờ tôi ra g.i.ế.c cậu không hả?”.
Mỗi khi cậu bé khóc Cam Điềm sẽ có thói quen cho rằng là do cậu ta làm, bây giờ La Suy Tử cũng không có rảnh rỗi quan tâm Cam Điềm đang đổ oan cậu ta, vẻ mặt La Suy Tử lúng túng dè dặt nhìn Phong Cảnh Hàng nở một nụ cười cực kỳ khó coi nói “Phong tổng, ngài, ngài bình tĩnh nhé.”
Nhìn bộ dạng của anh bây giờ không có vẻ gì là đang giữ nổi bình tĩnh, cảm giác như sắp nổ tung đến nơi rồi, cực kỳ hung hãn. Phong Cảnh Hàng không thể bình tĩnh tí nào nhưng cũng không mất khống chế đến mức đi gõ cửa phòng vệ sinh. Nhìn thái độ của La Suy Tử và tiểu Bát, lại nhìn khuôn mặt của đứa bé kia bây giờ anh đã có thể chắc chắn rằng Cam Điềm vẫn còn sống, người bên trong toilet chính là cô ấy nhưng giờ anh đã không thể hiểu được cảm xúc trong lòng mình nữa rồi, chỉ cảm thấy loạn hết cả lên rối thành một cục.
Mưa Bụi Tháng Ba
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/358.html.]
Trong phòng vệ sinh Cam Điềm không thể nghe rõ được bên ngoài đang nói gì bởi vì đã bị tiếng nước át đi, chỉ nghe rõ có tiếng khóc của đứa nhỏ. Cô không nghe La Suy Tử đáp tiếng nào có hơi bực bội nhìn ra cửa, xả sạch sữa tắm trên người, tắt vòi sen rồi dùng khăn tắm lau sạch nước trên đầu và cơ thể, mặc áo choàng tắm mở cửa.
Cô nắm tay nắm để mở cửa, vừa bước ra ngoài vừa hỏi lại "Làm sao nữa?”.
Cô chưa kịp nói xong đã ngưng bặt, bước chân cũng cứng lại không thể tiến lên nổi, lời nói như nghẹn lại nơi đầu lưỡi không thể thốt ra thêm chữ nào. Sau đó cô còn chưa kịp phản ứng gì thì người đàn ông với đôi mắt đỏ ngầu và vẻ mặt hung dữ trước mặt kia đột nhiên tiến tới ôm cô vào lòng. Sau một thời gian dài không gặp cuối cùng họ cũng được đoàn tụ, đây không phải là ảo giác cũng không phải là giấc mơ, Phong Cảnh Hàng ôm chặt lấy Cam Điềm, giữ cô trong vòng tay mình. Sức mạnh trong lòng bàn tay anh gần như muốn nghiền nát xương cô. Ba năm không phải là quãng thời gian ngắn nhưng cũng không quá dài, người trong vòng tay anh vẫn giống như trong ký ức, quen thuộc đến mức không hề có cảm giác xa lạ. Sau bao lâu không gặp mọi thứ vẫn giữ nguyên cảm xúc ban đầu, Cam Điềm với mái tóc ướt dài không hề chống cự khi được anh ôm vào lòng, dù xương và eo cô đau đớn vì bị ôm chặt. Cô có thể cảm nhận được tình cảm của anh, cũng cảm nhận được anh đang run rẩy nhẹ, những giọt lạnh lẽo rơi xuống thấm vào tóc cô tạo ra cảm giác mát lạnh trên da đầu. Đối diện với tình trạng khóc không thành tiếng đau đớn sâu sắc của người đàn ông này Cam Điềm chỉ cảm thấy nghẹn ngào không thể nói nên lời, cô từng nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại anh, nếu có duyên gặp lại họ sẽ chỉ như những người quen cũ nhưng bây giờ khi gặp lại cô nhận ra mọi thứ hoàn toàn khác với suy nghĩ của mình, có lẽ người đàn ông này chưa bao giờ quên cô, dù chỉ một phút một giây.
Trong cuộc đoàn tụ đầy nước mắt này Cam Điềm cũng không kìm được nước mắt, cô là người đầu tiên phản ứng nâng hai cánh tay đang xuôi xuống đặt lên lưng Phong Cảnh Hàng nhẹ nhàng vỗ về như đang an ủi một đứa trẻ mất kiểm soát cảm xúc vì quá đau buồn. Dưới sự an ủi của Cam Điềm Phong Cảnh Hàng dần dần bình tĩnh trở lại, khi thấy anh đã ổn định cảm xúc Cam Điềm mới nhận ra La Suy Tử tiểu bát và Dược Hoàn Tử đã ra ngoài chỉ còn lại mình cô và Phong Cảnh Hàng trong phòng, tiếng khóc và tiếng gọi mẹ của đứa trẻ đã biến mất lúc nào không hay.