Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 414
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:27:19
Lượt xem: 20
Có điều lần này động tác của họ rất thô bạo, đám đàn ông bị va vào thành xe, họ cũng chẳng quan tâm.
Đám đàn ông lúc trước còn hung dữ giờ đây lại hèn nhát vô cùng, không dám nói một lời, im lặng, tuyệt vọng, không biết rốt cuộc chân mình bị làm sao, cũng không biết rõ giữa trời nắng nóng không gợn mây, không giọt nước mưa thế này sao lại có sấm?
Về đến nhà đám đàn bà nhà họ Địch đuổi đám trẻ ra ngoài chơi, sau đó đóng chặt cửa, tự mình rút cái gậy to nhất, dài nhất trong đống củi, khí thế hung hăng đi về phòng.
Chưa qua bao lâu trong nhà họ Địch truyền ra tiếng đàn ông gào thảm thiết: “Đồ đàn bà thối tha này dám đánh tôi sao? Cô không sợ chân tôi khỏe rồi tôi sẽ đánh c.h.ế.t cô sao?”
“Đau c.h.ế.t mất, mau dừng lại đi, tôi là chồng cô đấy...”
“Tốt nhất là cô cầu mong cho chân tôi mãi mãi không thể đứng dậy được, nếu không tôi vác d.a.o c.h.é.m cả nhà cô...”
Tiếng nguyền rủa của họ ngày càng lớn, gậy được đánh xuống cũng ngày càng nhanh và hung ác.
Đám đàn ông vừa rồi còn cao giọng hô hoán đều dần dần yếu đi, hèn hạ cầu xin.
Chỉ là mấy ngày qua, đám phụ nữ bị bắt nạt quá kinh khủng. Lúc trước đám đàn ông này không hỏi han gì đến ông cụ Địch, chỉ lo cho bản thân mình, thực ra họ cũng chả quan tâm đến vợ con được bao nhiêu, may mà họ còn có chút sức khỏe, lại còn giỏi đánh nhau.
Vì thế vợ chồng mới có thể sống qua ngày, nhà ai mà không như vậy, tình cảm, tình yêu gì đó đều bị củi gạo dầu muối bào mòn đến không còn chút dấu vết nào.
Đám đàn ông nhà họ Địch không có thói quen đánh phụ nữ nên mặc dù đám phụ nữ mệt nhưng họ cũng chưa từng phải chịu khổ như thế.
Lần này lại trái ngược lại hoàn toàn, bọn họ tức giận đánh đến khi tay mỏi nhừ mới dừng lại.
Đám đàn ông trên giường đều bị chảy m.á.u ướt đẫm, cả người xanh xanh tím tím, bầm dập như bị đổ sơn lên.
Đám phụ nữ vừa giơ tay, họ đã che mặt lại theo bản năng.
Vợ của anh con cả không nhịn được chế nhạo: “Không phải anh giỏi lắm sao? Lại còn muốn một mạng đổi lấy mười mấy mạng nhà tôi, được lắm, từ bây giờ trở đi, anh cũng không cần ăn cơm nữa.”
“Cô...” Anh cả Địch trợn mắt, chưa đợi anh ta nói gì đã thấy vợ giơ gậy lên. Anh ta lập tức hèn lại: “Vợ ơi, lúc đó anh nói không biết giữ miệng, có cho anh mười lá gan, anh cũng không dám làm ra chuyện đó.”
Vợ anh ta cười lạnh: “Muộn rồi, lúc trước làm thế làm gì?”
Nói đến đây, cô ta tiến lại gần anh ta, lúc còn cách giường một cánh tay thì cô ta dừng lại, thì thầm, hung ác nói: “Bây giờ có phải trong lòng anh đang nghĩ, tỏ vẻ yếu đuối với tôi, đợi chân anh khỏi rồi, anh nhất định sẽ báo thù đúng không?”
“Làm gì có chuyện đó?” Anh cả Địch vội xua tay: “Chắc chắn anh sẽ đối xử với em tốt như lúc trước! Chúng ta là vợ chồng, trước đây anh nằm trên giường một tháng, đầu óc không tỉnh táo, bây giờ anh nghiêm túc suy nghĩ lại rồi, chúng ta phải sống bên nhau một đời, sao có thể chiến đấu như kẻ thù được.”
“Ha, tôi tin anh mới lạ đấy.” Vợ anh ta cười lạnh: “Anh cho rằng anh còn cơ hội đứng lên được sao?”
Anh cả Địch trừng mắt: “Cô, cô sẽ không...”
“Sẽ, tôi sẽ biến anh thành kẻ tàn tật thật, dù sao danh tiếng nhà này cũng xấu sẵn rồi, không có ai đến đây đâu. Anh nói xem tôi sẽ chặt đứt sợi gân nào của anh đây, đợi nửa tháng, vết thương lành lại rồi, ai có thể nhìn ra chỗ không đúng chứ?”
“Cô dám?” Anh cả Địch toát mồ hôi lạnh: “Vợ ơi, trước đây anh nợ em, em đánh anh trút giận đi, đừng làm chuyện dại dột mà.” Nói rồi anh ta tự vả miệng mình.
Trong lòng lại hối hận không thôi, anh ta đã biết ả đàn bà này độc ác từ lâu, tại sao lúc đó không dứt khoát thả người đi như thằng tư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-414.html.]
Nếu như cô ta rời đi sớm chút, bản thân anh ta còn có thể được con cái chăm sóc, không đến mức bị cô ta đánh thành thế này.
Anh ta không hề nghi ngờ rằng con mụ này có thể nhân lúc anh ta gặp nguy mà cắt đứt gân chân mình.
Anh ta không muốn trở thành người như cha, quãng đời còn lại phải nằm trên giường, đại tiểu tiện không thể khống chế.
“Vợ, anh thực sự biết sai rồi, em tha thứ cho anh đi.” Anh ta cầu xin nói: “Em nghĩ mà xem, chân anh lúc tốt, lúc không tốt, còn không phải đều cần dựa dẫm vào em sao.
Trước đây đầu óc anh có vấn đề, bây giờ anh nghĩ rõ ràng rồi, em tha thứ cho anh lần này đi. Chúng ta làm vợ chồng mấy chục năm rồi, lẽ nào em không cho anh được thêm một cơ hội sao?”
Vợ anh ta cười lạnh: “Cái này gọi là gì, là lên voi xuống chó đó, trước đây tôi phải nghĩ không thông thế nào mới hầu hạ anh cho đến khi anh đứng được dậy, sau đó để anh thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi.
Là bởi vì chúng ta làm vợ chồng mấy chục năm nay, bây giờ chúng ta xé rách mặt nhau rồi, làm gì còn tí tình nghĩa nào đáng nói nữa, chúng ta hận không thể để đối phương vào chỗ c.h.ế.t nữa kìa.
Anh cảm thấy tôi sẽ ngu ngốc thêm một lần nữa sao, để anh đứng dậy rồi hành hung tôi? Tôi giống người không có đầu óc thế à?”
Anh cả Địch tức lắm, anh ta nghiến răng hỏi: “Tốt xấu gì chúng ta cũng là vợ chồng, nếu cô không muốn, chúng ta ly hôn đi...”
Chưa đợi anh ta nói xong, vợ anh ta đã cười nhạo nói: “Sau đó thì sao, giống như thằng ba, thằng tư, đợi chân mấy người khỏi rồi, mấy người sẽ lại túm về rồi đánh sao?
Nhà mẹ tôi toàn người già, phụ nữ yếu ớt, không chịu được các anh dằn vặt đâu, nếu bị các anh bắt về rồi đánh lần nữa, chi bằng bây giờ để anh tàn phế thật luôn, đoạn tuyệt hậu hoạn sau này.”
“Đồ độc ác, đồ độc ác!” Anh cả Địch nghiến răng nghiến lợi gào rú lên.
Sau đó anh ta thét: “Mẹ ơi, mẹ còn lo cho con trai của mẹ nữa không? Con trai mẹ sắp bị con đàn bà độc ác này làm cho tàn phế thật rồi này. Nếu mẹ còn muốn có người dưỡng lão cho mẹ thì mau đi gọi trưởng thôn tới đi...”
Vợ anh cả Địch đẩy cửa ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà cụ đang hé cửa ra.
“Bà không có con trai thì còn cháu trai, chắt trai, cứ nuôi lớn rồi vẫn có thể lo liệu cho bà lúc về già. Thế nên tốt nhất là bà đứng nhúng tay vào chuyện vợ chồng chúng tôi, nếu không, ha, bà già thế rồi, bị ngã một cái hay bị trúng gió cũng không có gì lạ đâu.”
Bà cụ bị lời nói ác độc kia dọa cho run rẩy, chưa đợi bà ta lấy dũng khí cãi lại, cửa những phòng khác đều được mở hết ra.
Đám con dâu nhà họ Địch trước nay chưa từng đoàn kết đến vậy, bây giờ trên mặt bọ mang theo sự sảng khoái khi uất ức bấy lâu được xả ra nhưng sự oán giận, hận thù thì còn đó chưa tan biến.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Phải đấy mẹ chồng ạ, nếu như bọn họ không tàn phế thì những người vợ như bọn tôi không có đường sống đâu.” Người nói chuyện là vợ anh ba Địch. Cô ta là người đầu tiên không chịu được, đòi rời khỏi nhà họ Địch, sau đó lại bị anh ba Địch túm tóc kéo về nhà.
Mấy ngày này cô ta sống chẳng bằng heo chó, cảm giác như mình là người vợ được mua về, không nhận được chút tôn trọng nào. May mà ông trời có mắt, để cô ta có cơ hội trở mình.
Lần này cô ta không để anh ta tàn phế, sau này cô ta sẽ hối hận đến mức thắt cổ trên dây thừng mà chết.
Những cô vợ khác của nhà họ Địch cũng mỗi người một câu tỏ rõ thái độ.
Đám đàn ông trong phòng hoàn toàn tuyệt vọng. Một người phụ nữ nói không chừng không có gan làm, cũng không giấu được nhưng một đám phụ nữ điên đều nói như thế, vậy bọn họ không thoát khỏi cảnh bị cắt gân chân rồi.
Bọn họ hiểu rõ mẹ mình là người ích kỷ, vụ lợi thế nào.
Bà cụ không dám nói gì, thực sự khóa cửa lại.
Vợ anh cả Địch không nhịn được cười lạnh: “Nhà họ Địch mấy người đúng là đồ hèn hạ, chỉ biết ngang ngược trong nhà, trút giận lên cha với vợ mình. Yên tâm đi, đợi khi mấy người tàn phế rồi, bọn tôi cũng không rời đi đâu.”