Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 360
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:31:38
Lượt xem: 14
Giang Đình sửng sốt nói: "Một trăm con?"
Khi mới vào đầu bếp doanh, cô cũng được phân công chăn heo, khi đó chỉ có chục con heo mà đã khiến cô mệt bở hơi tai.
"Đúng vậy, không phải chúng ta sẽ tự mình làm ruộng sao, vậy là đã có thức ăn cho heo rôi. Năm nay sẽ lại tuyển quân, khi tân binh đến, số người trong đầu bếp doanh cũng sẽ tăng lên, nuôi thêm heo thì các bĩnh sĩ sẽ có thêm nhiều bữa ăn bổ sung."
Giang Đình gãi đầu: "Chú Lương, chú nghĩ tới chuyện này từ khi nào vậy?”
Chú Lương cười lớn: "Đây là lệnh của Chỉ huy sứ, trong thời gian đó cháu đang ở kho binh khí, chắc hẳn không biết chuyện đó."
Điều này khiến Giang Đình tò mò, sau bữa tối, cô đến gặp Hạ Vân Sâm để hỏi vê việc nuôi heo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hạ Vân Sâm ngôi ngay ngắn, bình tĩnh nói: "Đây không phải là ý của cậu lúc trước sao? Sao bây giờ lại không nhớ ra?”
Giang Đình ngồi xuống bên cạnh y: "Ý của tôi lúc trước là sao?”
"Trước đó, cậu đã nói rằng vì nếu có thể tự trồng lương thực thì cũng có thể tự nuôi heo. Cậu còn nhắc đến nông nghiệp tuần hoàn nữa."
Giang Đình cau mày suy nghĩ một chút, hình như là cô có thuận miệng nhắc tới thật: "Cũng có lý, vậy chúng ta nuôi thêm heo đi nhưng ngài phải nhanh chóng chiêu mộ binh lính mới, anh muốn làm cho đầu bếp doanh chúng tôi mệt c.h.ế.t hay sao?”
"Ừm, khi nào từ kinh thành trở về, tôi sẽ chiêu mộ binh lính. Hạ Vân Sâm ngước mắt nhìn cô: "Nhưng mà... bây giờ cậu đã không còn là người của đầu bếp doanh nữa rồi."
Giang Đình chợt dừng lại.
Tạm thời, cô vẫn chưa thể thích ứng với sự thay đổi thân phận của mình. Mặc dù cô không hề có suy nghĩ "sinh ra là người của đầu bếp doanh, c.h.ế.t là ma của đầu bếp doanh" song sâu trong lòng, cô vẫn là một thành viên của đầu bếp doanh.
Dường như Hạ Vân Sâm nhìn thấu suy nghĩ của cô, lạnh nhạt nói: "Tôi đã nói rồi, tham quân chỉ là một cái danh thôi, trước đây cậu thế nào thì sau này vẫn thế, cậu không muốn rời khỏi đầu bếp doanh thì cứ tiếp tục ở lại."
Giang Đình gật đầu, xoa mặt mà nói: "Vậy chúng ta mau chóng bắt đầu làm ruộng đi, không phải sắp phải về kinh thành rồi sao?"
"Được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-360.html.]
Hạ Vân Sâm lấy bản đồ Yến Tử Khê từ trên bàn, chỉ vào một vùng đất trống: "Nơi này cách quân doanh hai dặm, cũng ở dưới chân núi Mạc Kim, địa hình bằng phẳng, phải đến ngàn mẫu ruộng, tôi chuẩn bị khai hoang chỗ này."
Ngàn mẫu đất, nếu thật sự trồng trọt trên đó, chỉ cần không gặp phải thiên tai thì lương thực có thể đầy đủ cho toàn quân doanh ăn hơn nửa năm.
"Nói vậy, xung quanh đây có rất nhiều đất hoang, hơn nữa chất đất ở đây cực kỳ màu mỡ, nhìn củ cải to bằng đầu năm ngoài là biết, không làm ruộng thì rất đáng tiếc."
Mặc dù cô là người biến đổi gen nhưng gen làm ruộng đã khắc sâu vào linh hôn của người Trung Quốc không thể xóa nhòa được.
Giang Đình cầm bản đồ xem kỹ, đưa ra suy nghĩ của mình, sau khi hai người thương lượng thì xác định công việc cụ thể, lúc này mới kết thúc lần giao lưu vẫn chưa thỏa mãn này. Giang Đình vui vẻ nói: "Tôi phát hiện ra, nhiều thứ tôi nói anh lập tức hiểu rỡ, như con giun trong bụng tôi vậy.'
Hạ Vân Sâm liếc nhìn: "Con gì cơ?”
"Khu, ý tôi là chúng ta tâm linh tương thông.
"À." Sắc mặt Hạ Vân Sâm lạnh lùng nhưng trong lòng lại khá vui vẻ, không uổng phí anh rất tập trung khi nói chuyện với Giang Đình, tốn hết tâm tư suy nghĩ, quả thực còn nghiêm túc hơn khi ở chiến trường.
"Được rồi, cứ vậy đi! Ngày mai sẽ bắt đầu trồng trọt."
Giang Đình thỏa thê mãn nguyện rời đi.
Sáng sớm hôm sau, nhóm tướng sĩ đầu tiên được sắp xếp canh tác tập hợp phía sau núi, lân này có khoảng một ngàn người, quy mô lớn hơn nhiều so với lần khai hoang năm ngoái.
Hạ Vân Sâm và mấy chỉ huy đều tự đi xuống, tất cả mọi người mặc quần áo cũ nát nhất, thậm chí đi chân trần, tay cầm các công cụ làm nông như xẻng, cuốc.
Hạ Vân Sâm giơ cao cuốc lên, đào xuống cuốc đầu tiên của mùa xuân.
Tay áo y xắn cao lên, lộ ra cánh tay thon dài rắn chắc, bởi vì anh cao lớn nên cuốc đầu tiên vung xuống tạo thành một hình vòng cung mạnh mẽ trên không trung, như thể xuyên qua mặt đất vậy.
Nhóm binh lính nghe theo, lúc này mới đến lượt các tướng sĩ bắt đâu động thổ.
Tất cả mọi người đều nhiệt tình như lửa, vô cùng hăng hái, chỉ cân nghĩ đến năm nay có thể ăn được lương thực do mình trông ra, những gì thừa còn lại đều cho heo ăn, có thể ăn được thịt heo thì đêu cảm thấy mình còn chưa dùng hết sức.