Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:57:25
Lượt xem: 46
Tần Quyết cười nói: "Nịnh nọt tôi có ích gì, là do bọn họ cảm thấy đi vắt sữa dê mới lạ thú vị nên mới muốn đi."
Tạ Ninh ồ lên: "Chẳng thú vị chút nào, người toàn mùi dê thôi.'
Giữa trưa, Giang Đình trở lại doanh trướng, chuẩn bị xử lý hai con thỏ rừng hôm qua Tần Quyết săn được.
Tháng Tám, cây cỏ tươi tốt nên thỏ rừng to lắm, thịt cũng nhiều, cô chuẩn bị làm một món thịt thỏ cay lạnh và một món thịt thỏ kho.
Tối hôm qua, con thỏ được Tần Quyết lột da, lấy sạch nội tạng, giữ lại lông thỏ để làm mũ và bao tay cho mùa đông.
Giang Đình chặt thịt thỏ thành khúc, dùng nước sạch ngâm, sau đó ướp gia VỊ. Cho một con thỏ vào nồi chiên, chiên cho đến khi ngoài giòn trong mềm, rồi vớt ra, múc bớt dầu, chỉ chừa một chút dầu ở đáy nồi, lại cho tỏi, gừng băm, ớt khô, đường trắng, hạt vừng, tiêu, vân... vân, xào đều các gia vị, mặc dù không phải món gốc nhưng vẫn cho ra món thịt thỏ cay lạnh cay mê người.
Một con thỏ khác thì chân qua nước, sau đó xào sơ rồi kho lên, thêm ít khoai tây, ớt, nấm hương, một phần thịt gà kho vàng phiên bản thịt thỏ kho bản cải tiến đã được hoàn thiện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình để lại hai phần, cái này để cho Chu Đông, lúc sáng đụng mặt Chu Đông, cô thuận miệng bảo trưa nay ăn thịt thỏ, lại nhớ tới hôm qua cô cùng anh ta đi lên thị trấn mua đồ, vẫn còn nợ anh ta một bữa cơm.
Cô dập lửa rồi đặt thức ăn lên bàn và đậy chụp lại, sau đó mang đồ đi tìm Chu Đông.
"Anh Đông, thịt thỏ cay lạnh và thịt thỏ kho nè."
Giang Đình đặt hai dĩa lên bàn, lại phát hiện Chu Đông đang cười gượng: 'Sao vậy?"
'Không có gì, không có gì. Chu Đông nói: "Tôi... Chỉ là bụng tôi khó chịu, tiếc hai dĩa đồ ăn của cậu rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-79.html.]
Giang Đình nghe thế thì an ủi: "Không sao, để tối hâm lại nóng vẫn ăn được, anh có muốn đi quân y không?"
"Tôi nghỉ một lát là ổn rồi." Chu Đông nghiến răng, lườm ngăn tủ phía sau: "Cậu mau về ăn cơm đi."
Giang Đình không nghĩ ngợi nhiều, cô gật đầu rồi ra vê.
Bấy giờ, Chu Đông mới gõ bàn, tức giận nói: "Người ta đi rồi, anh có thể bò ra đây.'
Bóng dáng cao lớn của Tiêu Thừa xuất hiện sau cửa tủ quần áo, anh ta bước lại gần, cười nói: "Thơm quá, thơm quá đi. Chu Đông đạp anh ta một cú: 'Xui lắm mới quen anh."
Tiêu Thừa đáp: "Hê, còn chẳng do tôi hết cách rồi sao, từ sau khi bốn trọng trấn phía Bắc thất thủ thì sức khỏe Chỉ huy sứ đại nhân càng lúc càng xuống dốc, lần trước vây quét ky binh Bắc Nhung thì quay về lập tức hộc máu. Ngày nào cũng phải đốt đèn xử lý quân vụ, phòng bếp nhỏ nấu đồ ăn biết bao năm qua, tôi muốn ọe tới nơi rồi, đại nhân cũng không có khẩu vị, tôi thấy ngài ấy quá gây."
Anh ta nhíu mày, suy tư nghĩ: "Thảo nào ngài ấy lại uống trà sữa, tôi nghĩ ngài ấy có thể ăn thêm chút đồ ăn do Giang Đình làm."
Nhưng mà Tiêu Thừa cũng biết, Hạ Vân Sâm không thích có đãi ngộ đặc biệt, bình thường phòng bếp nhỏ làm cái gì ngài ấy đều ăn cái đó, không thiên vị bản thân.
Nếu không phải Tiêu Thừa thấy Hạ Vân Sâm hơi chú ý đến Giang Đình, anh †a cũng không dám dâng thức ăn lên.
Chẳng qua anh ta cũng không vội kêu Giang Đình dành phần riêng, dù sao thứ nhất là rất có thể Hạ Vân Sâm không chấp nhận, thứ hai là Giang Đình mới vào quân doanh chưa lâu, không rõ lai lịch, lỡ như hạ độc vô đồ ăn thì sao?
Tiêu Thừa cảm thấy bản thân đã m.ó.c t.i.m móc phổi vì chủ tử nhà mình.
Chu Đông xua tay: "Được rồi, được rôi, Chỉ huy sứ đại nhân là tâm can, đại bảo bối, mệnh căn của anh, mang cho ngài ấy đi, tôi tự ăn, tự uống đồ của tôi là đủ rồi."
Tiêu Thừa vội đi tìm bát, múc chút thịt thỏ, bấy giờ mới bỏ bát vào trong hộp cơm, cười nói: 'Lần sau Giang Đình có nấu gì ngon thì nhớ báo tôi một tiếng nhé, cảm ơn người anh em."