Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-02-16 09:31:13
Lượt xem: 30

Tuy rằng tối hôm qua không thể “Cuối giường hòa”, nhưng mà… cảm giác đã không còn xa nữa.

Nghiêm Lỗi ấn chặt vành mũ đi ra sân, lúc buông tay ngửa mặt lên, ánh mắt lấp lánh phát sáng.

Mới đi được vài bước, lại nghe thấy có người khác gọi anh: “Đoàn trưởng Nghiêm!”

Quay đầu nhìn lại, một cô gái trẻ tuổi cầm cặp lồng nhôm đang đứng dưới chân tường. Dáng người thướt tha, làn da trắng nõn, xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt đắm đuối đưa tình.

Không phải ai khác, chính là cô cháu ngoại xinh đẹp từ quê lên nhưng không hề giống gái quê của nhà đoàn trưởng Triệu.

Tin tức về cô ta đã truyền vào trong doanh trại, có mấy thằng nhãi trẻ tuổi hỏi thăm.

Binh lính của Nghiêm Lỗi cũng có đến hỏi anh.

Nhưng mấy ngày Kiều Vi trốn đi, cảm xúc của Nghiêm Lỗi cực kỳ tồi tệ, đã khiển trách cấp dưới một phen: “Xinh đẹp có thể làm cơm ăn không? Xinh đẹp có thể sống tốt sao? Kết hôn là chuyện cả đời, chỉ nhìn mặt có ích lợi gì!”

Vợ của anh cũng xinh đẹp, không phải không sống nổi với anh sao. Nỗi đau của mình, không thể để cho những người trẻ tuổi dẫm vào vết xe đổ của anh được.

“Tiểu Lâm?” Nhìn thấy Lâm Tịch Tịch ở đây, Nghiêm Lỗi hơi bất ngờ: “Cô ở đây làm gì?”

Bởi vì nhà của Nghiêm Lỗi và nhà của đoàn trưởng Triệu không hề sát vách, ở giữa còn có vài hộ nữa. Sáng sớm tinh mơ cô gái này chặn ở trước cửa nhà anh làm gì?

TBC

Ngày hè Lâm Tịch Tịch còn cố ý thoa dầu dưỡng da mặt, để cho mặt mình càng bóng loáng trắng nõn hơn. Sáng sớm cô ta đã rình ở đây, quả nhiên chặn được Nghiêm Lỗi.

“Cậu mợ tôi nói với tôi, đoàn trưởng Nghiêm ở nhà không ăn sáng.” Lâm Tịch Tịch tiến lên đưa cặp lồng cơm trong tay cho Nghiêm Lỗi: “Đây là bánh tôi rán. Cho chú!”

Nói xong cô ta bỏ chạy.

“Này…” Nghiêm Lỗi định gọi cô ta lại, cô ta đã rẽ đi mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-49.html.]

Nghiêm Lỗi chẳng hiểu ra sao, mở cặp lồng cơm ra xem, là bánh hành.

Phải nói đúng là thơm, nhưng cháo, rau dưa, trứng lòng đào anh ăn sáng nay càng thơm hơn. Dạ dày và trong lòng vừa thơm vừa thỏa mãn. Bánh hành có thơm đến đâu thì bây giờ anh cũng ăn không vô.

Chiếc xe tài xế Trương lái lúc này phụ trách đón năm người, đều ở vùng giải phóng cũ này. Thật ra có thể lái tới tận cổng, nhưng tiếng lốp xe rất vang, có người nhà phàn nàn nó làm phiền đến giấc ngủ của trẻ con. Về sau bọn họ hẹn đứng ở giao lộ, họ sẽ tự mình đi qua.

Nghiêm Lỗi xách cặp lồng cơm đi tới giao lộ.

Lâm Tịch Tịch trở về nhà, chị Dương chui ra từ trong buồng: “Gọi cháu mãi mà không thấy trả lời, đi đâu vậy?”

Lâm Tịch Tịch nói quanh co: “Hình như cháu nghe thấy có tiếng động, ra ngoài xem lại không thấy ai.”

“Đi bảo mấy đứa Cương Tử, Anh Tử, Hoa Tử nhanh chân nhanh tay lên, ăn sáng rồi còn đi học.” Chị Dương hét to.

Lâm Tịch Tịch đi vào trong nhà.

Đoàn trưởng Triệu nuốt một miếng bánh cuối cùng xuống, khen mãi: “Bánh rán của Tịch Tịch rất ngon! Giống như chị gái anh làm thuở xưa! Đều là chân truyền của mẹ anh.”

Anh ta nhìn thời gian, vội vàng đội mũ: “Anh đi đây.”

Chờ Cương Tử, Anh Tử, Hoa Tử rửa mặt đánh răng xong tới ăn sáng, đều ngửi thấy mùi thơm: “Oa, thơm quá.”

Lâm Tịch Tịch lấy bánh cho mấy đứa: “Bánh chị rán đấy, ăn ngon chứ.”

“Ăn ngon!” Mấy đứa bé đều khen.

Lâm Tịch Tịch đắc ý.

Ngoài việc là hoa khôi trong thôn, cô ta còn rất giỏi nấu nướng, dù sao cả đời làm nội trợ, hầu hạ chồng và bố mẹ chồng cả đời. Kể cả bà mẹ chồng thành phố xấu tính kia cũng sẽ ăn thêm một cái bánh cô ta rán.

Loading...