Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 50

Cập nhật lúc: 2025-02-16 09:31:34
Lượt xem: 71

Không phải có câu, con đường ngắn nhất đến trái tim của người đàn ông là đi qua dạ dày sao?

Niên đại này thiếu ăn thiếu mặc, phần lớn mọi người đều chưa từng được ăn thứ tốt. Không giống như cô ta, sườn chua ngọt, Địa Tam Tiên, thịt băm vị cá gì đó đều đã từng ăn, cũng đều biết làm.

Không tin không bắt được dạ dày của người đàn ông kia.

Hãy xem Lâm Tịch Tịch này biểu diễn đủ loại chiêu trò, xoay chuyển tình thế những năm sáu mươi!

Nhưng đầu tiên, vợ anh không chết, muốn làm vợ của anh phải nghĩ cách để cho anh ly hôn trước.

Cán bộ ly hôn không phải là việc nhỏ, trên tổ chức sẽ vặn hỏi. Không thể để chuyện này ảnh hưởng đến đường làm quan lớn trong tương lai của anh.

Nhất định phải là lỗi của người vợ đầu kia của anh.

Phải làm thế nào mới có thể tìm được chứng cứ cô bỏ nhà theo trai đây?

“Muốn ăn nữa!” Hoa Tử ăn xong kêu to: “Mẹ! Con muốn ăn nữa!”

Chị Dương nói: “Chờ đấy.”

Chị ta vào phòng bếp, đảo mắt lại đi ra: “Sao lại không còn nhỉ?”

Hơi khó hiểu, buổi sáng chị ta nhìn qua, có lẽ đủ chứ.

Lâm Tịch Tịch căng thẳng.

Cô ta muốn rán nhiều một chút, nhưng niên đại này không thể so sánh với niên đại tám mươi chín mươi, gạo này mì này đều được cân đong. Buổi sáng khi làm bánh rán, mợ của cô ta ở bên cạnh nhìn xem, cô ta định múc nhiều thêm một bát mì, mợ lại ra sức nói: “Đủ rồi, đủ rồi.”

Làm hại cô ta không thể rán nhiều hơn. Lấy một ít cho Nghiêm Lỗi, dĩ nhiên bánh còn thừa lại không đủ ăn. Thằng nhóc choai choai có thể ăn bằng bố nó.

Lâm Tịch Tịch vội nói: “Cậu ăn không ít đâu.”

“Lão già khốn khiếp!” Chị Dương mắng: “Cũng không biết để lại một ít cho con.”

Nghiêm Lỗi chờ ở giao lộ một lúc, ba người khác cũng đi tới. Khi xe đến, đoàn trưởng Triệu chạy bộ tới. Năm cán bộ đều đến đủ, cùng lên một chiếc xe.

Ngồi lên xe, Nghiêm Lỗi còn chưa kịp nói chuyện với đoàn trưởng Triệu, đoàn trưởng Mã đã hít mũi: “Mùi gì vậy?”

Doanh trưởng Tiết, doanh trưởng Vương cũng nói: “Hình như là mùi bánh.”

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào cặp lồng cơm trong tay Nghiêm Lỗi: “Bánh gì vậy, rất thơm.”

Đoàn trưởng Mã sờ bụng: “Ngửi thôi đã đói bụng, tôi còn chưa ăn sáng đây.”

Nghiêm Lỗi đưa tới: “Mời anh ăn.”

Đoàn trưởng Mã vui vẻ: “Vậy tôi không khách sáo.”

Mở nắp ra xem, bánh còn cắt thành từng miếng, cầm cũng tiện. Anh ta cầm một miếng lên há to miệng cắn: “Không tệ!”

Doanh trưởng Tiết, doanh trưởng Vương nhìn thấy anh ta ăn ngon như vậy, không nhịn được mỗi người lấy một miếng: “Tôi cũng lấy một miếng.”

Còn mời cả đoàn trưởng Triệu cùng ăn. Đoàn trưởng Triệu xua tay: “Tôi không cần, tôi ăn rồi.”

Đoàn trưởng Mã vừa ăn vừa khen: “Bánh rán này có trình độ, rất ngon!”

Đoàn trưởng Triệu tiếp tục xua tay: “Ăn ngon cũng không ăn được nữa, buổi sáng tôi ăn bánh hành. Để lại một miếng cho Tiểu Trương. Này, Nghiêm còn chưa ăn đâu.”

Đoàn trưởng Mã nói: “Đợi đến nhà ăn tôi mua bánh mì hấp lớn cho Nghiêm!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-50.html.]

Nghiêm Lỗi nói: “Không cần, tôi ăn sáng rồi.”

Tiểu Trương vừa lái xe vừa cười nói: “Các lãnh đạo để lại cho tôi một miếng! Cho tôi một miếng! Ngửi mà thèm!”

Mọi người cười ha ha.

Đoàn trưởng Mã ăn xong quệt miệng, nói lời cảm ơn Nghiêm Lỗi: “Cảm ơn nhiều nhé.”

Nghiêm Lỗi lại xua tay nói: “Đừng cảm ơn tôi, bánh của nhà lão Triệu.”

Đoàn trưởng Triệu: “?”

Nghiêm Lỗi nói với đoàn trưởng Triệu: “Giúp tôi cảm ơn chị dâu, còn nghĩ đến chuyện đưa bánh cho tôi. Vừa khéo sáng nay vợ tôi nấu cháo làm trứng gà ốp la, tôi ăn no mới đi. Thật sự không ăn nổi nữa.”

Khi nói đến “Vợ tôi nấu cháo làm trứng gà ốp la”, sống lưng của Nghiêm Lỗi ưỡn thẳng, tinh thần phấn chấn.

Đoàn trưởng Mã vui vẻ, chế nhạo: “Mặt trời mọc từ đằng Tây hả.”

Ai cũng biết tình cảm giữa Nghiêm Lỗi và vợ không tốt, quanh năm ăn ở nhà ăn.

Doanh trưởng Tiết đá anh ta. Đoàn trưởng Mã vội nói: “Đùa, đùa thôi.”

Sáng nay tâm trạng Nghiêm Lỗi rất tốt, không thèm để ý: “Con người đều sẽ tiến bộ, sao có thể luôn dùng ánh mắt trong quá khứ để nhìn người ta chứ.”

Anh nói xong trả cặp lồng cơm lại cho đoàn trưởng Triệu: “Anh cầm về luôn nhé, nhớ chuyển lời cảm ơn của tôi đến chị dâu.”

Đoàn trưởng Triệu là người thô kệch, Nghiêm Lỗi không nghĩ anh ta có thể chu đáo đến mức bảo Lâm Tịch Tịch mang bánh cho anh ăn, chắc chắn là chị Dương.

Kể cả Kiều Vi không thể hòa hợp với người khác đều thừa nhận chị Dương là người tốt, đáng tin.

Đoàn trưởng Triệu biết buổi sáng vợ mình bận rộn cỡ nào, lại nghĩ đến sáng nay vừa không để ý, Lâm Tịch Tịch đã chạy ra ngoài. Anh ta lại ngước mắt nhìn gương mặt khí khái hào hùng kia của Nghiêm Lỗi.

Người từng trải, trong lòng tựa như gương sáng.

Thảo nào hôm qua vợ anh ta càm ràm mãi, nói Tịch Tịch đã lớn, dáng dấp lại xinh đẹp, nhanh chóng giới thiệu một đối tượng tốt cho cô ta, mọi người đều yên tâm.

Đúng là con gái lớn không giữ được, lớn rồi yêu đương không phải chuyện lớn lao gì, nhưng đừng tìm đàn ông có vợ chứ!

Đoàn trưởng Triệu không thể vạch áo cho người xem lưng, chỉ có thể nhận cặp lồng cơm, giả bộ như chẳng hề để ý nói: “Chuyện này có gì phải cảm ơn chứ, chị dâu cậu là người như thế nào cậu còn không rõ sao.”

Chờ anh ta về nhà phải dạy dỗ con nhóc c.h.ế.t bầm kia!

Hôm nay Kiều Vi ra ngoài sớm.

Buổi sáng chờ Nghiêm Tương dậy ăn sáng, hai mẹ con nắm tay nhau ra cửa, đi thẳng đến chợ nông sản!

Bầu không khí của thời đại này là không phải bạn muốn mua miếng thịt nào thì cắt cho bạn miếng đó. Mà phải xem tâm trạng của người bán hàng, người ta cắt cho bạn miếng nào, bạn chỉ có thể mua miếng đó.

Không mua? Không mua thì xê ra, đừng chặn người xếp hàng đằng sau.

Người bán hàng chăm chỉ chịu khó, cắt sẵn bày ở đó, bạn còn có thể chọn một. Nhưng nếu là người không chịu khó, vênh váo, mua mới cắt, vậy thì không thể chọn lựa.

Người bán thịt ở chợ nông sản thị trấn này không phải là người chịu khó. Ngày hôm qua Kiều Vi đã được biết, vì để mua được thịt như mong muốn, hôm nay cô đã mua một miếng thật to.

Người phụ nữ trung niên xếp hàng đằng sau mất hứng: “Sao một mình cô lại mua nhiều thế.”

Thịt mỗi ngày có hạn, người đằng trước mua nhiều rồi, người đằng sau có lẽ sẽ không mua được.

Người bán hàng đã lười còn lắm chuyện, cười khà khà: “Người ta nhiều phiếu thịt.”

TBC

Đưa phiếu thịt không hề chớp mắt, vừa nhìn đã biết là người nhà cán bộ.

Loading...