Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 49: SỰ TRẢ THÙ TỐT NHẤT KHÔNG PHẢI LÀ GIẾT NGƯỜI

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-16 23:54:54
Lượt xem: 97

Cố Nhu Nhu kéo khóe miệng, nhưng thực sự không cười nổi, khiến biểu cảm của cô ta trông rất kỳ lạ.

Chân Lục Trà "chậc" một tiếng đầy ghét bỏ: "Xấu quá, chị đừng cười nữa."

Sau một hồi công kích, Chân Lục Trà cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Đường Nguyệt thấy cô trở về an toàn, trong lòng vui mừng khôn xiết, tiến lên ôm chặt Chân Lục Trà.

"Tiểu Lục... Em không sao thật sự là quá tốt rồi..."

Giọng nói còn mang theo tiếng nghẹn ngào.

Chân Lục Trà ôm lại Đường Nguyệt: " Chị Đường Đường, em không phải đã trở về an toàn rồi sao, đừng khóc nữa, nếu không em sẽ cười chị đấy."

Nghe cô nói xong, Đường Nguyệt bật cười.

Đình Lệ không ngờ kế hoạch của mình lại thất bại, hơn nữa còn thua thảm hại như vậy.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Cánh tay đã được Cố Nhu Nhu dùng dị năng cầm m.á.u và đóng vảy bắt đầu âm ỉ đau.

Tạ Lam Án không hề hấn gì, còn hắn ta lại mất một cánh tay, điều này khiến Đình Lệ làm sao chấp nhận được.

Nhưng hắn ta không chấp nhận cũng phải chấp nhận.

Con nhện biến dị đó mạnh mẽ như vậy, Tạ Lam Án vẫn có thể trở về an toàn vô sự.

Có thể thấy thực lực của Tạ Lam Án đáng sợ đến mức nào, lần này không thể cứng đối cứng được nữa.

Bây giờ Đình Lệ đã hoàn toàn không còn vẻ đắc ý như lúc trước.

Hàn Diễm nhìn Đình Lệ, nói với Tạ Lam Án: "Có muốn g.i.ế.c hắn ta không."

Trong mắt tràn đầy hận ý.

Tạ Lam Án nhìn cánh tay đã đứt của Đình Lệ, ánh mắt trở nên âm trầm.

Hắn chậm rãi bước đến trước mặt Đình Lệ.

Đình Lệ thấy hắn đi tới, không cho rằng Tạ Lam Án dám ra tay với mình trước mặt đồng đội.

Nhưng hắn ta đã sai.

Tạ Lam Án vung tay c.h.é.m xuống, chặt đứt cánh tay còn lại của Đình Lệ mà Cố Nhu Nhu đang đỡ.

Máu tươi phun ra, Đình Lệ đau đớn hét lên: "Tạ Lam Án sao ngươi dám?! A a a a a a a a a."

Cơn đau dữ dội ập đến khiến hắn ta trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Còn Cố Nhu Nhu ôm cánh tay bị đứt của hắn ta ngây người đứng đó, như thể bị dọa sợ, hồi lâu sau mới đưa tay lau vết m.á.u b.ắ.n lên mặt.

Cơ thể cô ta bắt đầu run rẩy dữ dội, há miệng muốn hét lên nhưng lại không thể phát ra tiếng.

Các đồng đội của Đình Lệ cũng không ngờ Tạ Lam Án lại làm như vậy.

Bọn họ nhìn thấy Tạ Lam Án định giơ đao lên lần nữa thì vội vàng tiến lên.

Bạch Dật giơ s.ú.n.g chĩa vào Tạ Lam Án: "Đừng tới đây nữa."

Bạch Vũ Nhiên hét lớn về phía Cố Nhu Nhu đang ngẩn người: "Chị còn ngây ra đó làm gì, dị năng chữa trị hệ của chị đâu? Mau cầm m.á.u cho đội trưởng đi!"

Cố Nhu Nhu lúc này mới phản ứng lại, vội vàng vận dụng dị năng cầm m.á.u cho Đình Lệ, nhưng dị năng của cô ta cũng chỉ có thể cầm m.á.u cho Đình Lệ thôi.

Chân Lục Trà và những người khác đều đến bên cạnh Tạ Lam Án, bầu không khí giữa hai đội rất căng thẳng.

Tạ Lam Án vẫn không có biểu cảm gì trên mặt, hắn giơ một tay lên, đánh một tia sét vào bên cạnh Bạch Dật.

"Cút."

Sự hung dữ trong mắt khiến Bạch Dật kinh hãi, nhưng hắn ta vẫn che chắn cho Đình Lệ phía sau mà không nhúc nhích.

Ánh mắt Tạ Lam Án tối sầm lại, trực tiếp đánh nát khẩu s.ú.n.g trong tay hắn ta thành tro bụi, giơ chân đá bay hắn ta.

Bạch Dật ngã xuống đất bên cạnh, phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Bạch Vũ Nhiên nhìn thấy hắn ta bị thương, rất lo lắng: "Anh!!!"

Tạ Lam Án cúi nhìn Đình Lệ đang hôn mê trên mặt đất, suy nghĩ một chút, như nghĩ đến điều gì thú vị, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó liền dẫn tia sét vào mắt Đình Lệ.

"A a a a a a a a a a!!!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-49-su-tra-thu-tot-nhat-khong-phai-la-giet-nguoi.html.]

Đình Lệ tỉnh lại từ cơn hôn mê vì cơn đau, ôm mắt hét lên, m.á.u không ngừng chảy ra từ mắt hắn ta.

Tạ Lam Án nhìn về phía những người của đội Xích Diễm: "Nhân lúc tâm trạng tôi đang tốt, mau cút đi."

Dị năng trong tay hắn vẫn đang tí tách quanh những ngón tay thon dài.

Đội Xích Diễm biết rằng nếu không có Đình Lệ, mấy người bọn họ cộng lại cũng không phải là đối thủ của Tạ Lam Án, mấy người khiêng Đình Lệ vội vàng rời đi.

Đình Lệ vốn là một kẻ đạo đức giả, kiêu ngạo, bây giờ trở thành một kẻ tàn phế chẳng phải vừa hay sao?

Phải nói là Tạ Lam Án cũng rất hiểu Đình Lệ.

Sao có thể để hắn ta c.h.ế.t một cách thoải mái như vậy chứ.

Hắn phải khiến cho Đình Lệ sống không bằng c.h.ế.t mới được.

.

Sau khi một nhóm người của đội Xích Diễm rời đi, Chân Lục Trà và những người khác cũng đưa Đường Thanh Phong rời khỏi viện nghiên cứu.

Nhìn chung, chuyến đi này vẫn tốt đẹp, mặc dù mất một chút thời gian và công sức.

Lần này, cuối cùng họ cũng có thể khởi hành đến căn cứ Hoàng Hôn. Trong cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc trước đây, căn cứ Hoàng Hôn là căn cứ được quản lý tốt nhất trong ba căn cứ.

Mặc dù sau này do có kẻ phản bội tiết lộ bí mật, dẫn đến làn sóng zombie g.i.ế.c c.h.ế.t Tạ Lam Án đã phá vỡ căn cứ.

Nhưng đó là chuyện ở nửa sau của tiểu thuyết, chỉ cần cô chú ý nhắc nhở Tạ Lam Án, thảm họa đó sẽ không xảy ra.

Xét cho cùng, bây giờ tất cả các hướng đi trong tiểu thuyết đều khác.

Ngay cả nam chính cũng đã bị phế, còn có gì là không thể?

Vậy nên tâm lý bây giờ của Chân Lục Trà đang cực kỳ tốt.

Theo cách nói của cô, gần như là trạng thái nằm thẳng.

Bây giờ, bọn họ đang lái xe trở về căn cứ Hoàng Hôn, khung cảnh bên đường liên tục bị bỏ lại phía sau.

Ánh nắng hoàng hôn chiếu vào Chân Lục Trà qua cửa sổ xe.

Cô nheo mắt tận hưởng khoảnh khắc yên bình này, một lúc sau liền chìm vào giấc ngủ.

Tạ Lam Án ngồi bên cạnh Chân Lục Trà, nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, ngay cả gió đêm cũng trở nên dịu dàng, phủ nhẹ lên mái tóc cô.

Mọi thứ dường như đều rất hợp lý.

Mọi thứ đều vừa vặn.

Tạ Lam Án cứ nhìn cô như vậy, thế giới của anh cũng trở nên yên tĩnh.

Anh đưa tay gạt đi sợi tóc vướng ở khóe miệng cô, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô.

Điều khiến anh không ngờ là Chân Lục Trà lại dụi đầu vào tay anh, giống như một chú mèo con đang ngủ say.

Tạ Lam Án khẽ cười.

Chân Lục Trà, thật muốn ở bên em như thế này mãi mãi.

Ánh mắt anh như sợi tơ quấn lấy cô.

Chân Lục Trà ngủ một giấc đến tận tối.

Khi cô mở mắt ra, trời đã tối đen, sau khi tỉnh dậy đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, không biết mình đang ở đâu.

Tình trạng này, thường được gọi là - mớ ngủ.

Xe không biết đã dừng lại từ lúc nào, trên xe chỉ còn lại mình Chân Lục Trà.

Cô gỡ tấm chăn không biết ai đã đắp cho mình ra, rồi bước xuống xe.

Đường Nguyệt nhìn Chân Lục Trà đang mơ màng, cười hiền hậu: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi, đội trưởng lúc xuống xe còn gọi em, kết quả là không gọi em dậy được."

Tạ Lam Án gọi cô sao? Tại sao cô không cảm thấy gì cả?

Xem ra là do cô ngủ quá say rồi.

Chắc là mấy ngày nay quá mệt mỏi, dây thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng, nên ngủ rất say.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giấc ngủ này thật sự rất thoải mái!

Loading...