Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 587
Cập nhật lúc: 2024-11-06 11:51:45
Lượt xem: 17
Lâm Hàn không nhịn được nói: “Vậy thiếp thân và phu quân cũng không cần về nhà nữa.” Nếu bọn họ dám bỏ đi như vậy, tên tiểu tử Sở Bạch Bạch chắc chắn sẽ cứng rắn ngăn bọn họ ngoài cửa, lại hỏi: “Khi nào xuất phát?”
Thương Diệu: “Lập thu. Không nóng không lạnh, vừa vặn để ra ngoài.”
Nhưng mà, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Cuối tháng bảy, hoàng đế Thương Diệu đã tuyển chọn xong thị vị, Kinh Sư lại bị mưa to đột kích. Trận mưa này cứ diễn ra ngắt quãng suốt nửa tháng, ruộng lúa đều bị ngập úng, Thương Diệu không nhịn được suy nghĩ có phải ông trời không muốn y ra ngoài hay không. Cho dù có phải không, Thương Diệu cũng không dám bỏ mặt không lo, khi trời trong lại, Thương Diệu đã sai Thường Hỉ đến phủ Đại tướng quân, nói Sở Tu Viễn đổi ngày.
Gia đinh tiễn Thường Hỉ đi rồi, Lâm Hàn không nhịn được hỏi Sở Tu Viễn: “Bệ hạ sao thế này? Ta đã thu thập hành lý xong rồi.”
Sở Tu Viễn từng nghe hoàng đế tỷ phu của hắn nói qua một lần: “Bệ hạ cảm thấy trời muốn giữ người, y cần phải ở lại.”
Lâm Hàn nhíu mày: “Cái gì hả?”
Sở Tu Viễn: “Ông trời không hy vọng ngài ấy ra ngoài du sơn ngoạn thủy.”
Lâm Hàn tức khắc trợn trắng mắt: “Sang năm cũng như vậy sao?”
“Sang năm cái gì?”
Âm thanh quen thuộc truyền vào trong tay, Lâm Hàn sợ tới mức run lên. Quay đầu nhìn lại, Sở Bạch Bạch đang từ bên ngoài đi vào. Lâm Hàn theo bản năng muốn hỏi sao con lại về rồi. Khóe mắt lại chủ ý tới lậu khắc trong góc tường, Lâm Hàn nuốt lại lời muốn nói, cố ý hỏi: “Sao hôm nay lại tan học sớm như vậy?”
Sở Bạch Bạch: “Không còn sớm. Giờ Dậu canh ba rồi. Cha, nương, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Sở Tu Viễn nửa thật nửa giả nói: “Tòa nhà nương con mua cho nhị ca con sắp thu thập xong rồi, tính toán sang năm cũng mua cho con một tòa.”
Sở Bạch Bạch vừa nghe tới chuyện này, lập tức không vui: “Con không cần!”
Lâm Hàn: “Đại ca nhị ca đều có, con lại không có, không sợ người ta nói con không được yêu thương sao?”
Sở Bạch Bạch: “Con cũng không phải trẻ nhỏ, nói sao nghe vậy.”
Sở Tu Viễn vui vẻ: “Xem ra con lớn thật rồi. Nếu vậy, ngày mai học xem sổ sách với mẫu thân đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-587.html.]
Chủ đề chuyển quá nhanh, Sở Bạch Bạch nhất thời không kịp phản ứng, qua một hồi lâu mới biết cha nó đang nói gì: “Xem sổ sách làm gì?”
Sở Tu Viễn: “San sẻ công việc giúp nương con, không được à?”
Hắn nói như vậy khiến Sở Bạch Bạch rất vui lòng, bèn hỏi Lâm Hàn: “Khi nào bắt đầu?”
Lâm Hàn cười nói: “Ngày mai là ngày hưu mộc, vậy bắt đầu từ ngày mai đi.” Sở Bạch Bạch thông minh, Lâm Hàn lo lắng nó nghĩ nhiều nên nói ngay: “Đói bụng không? Ăn cơm nhé.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Bạch Bạch lập tức cảm nhận được chiếc bụng trống không, bèn nuốt lại mấy lời sắp ra khỏi miệng, đi kêu đại ca và nhị ca nó tới ăn cơm.
Nhưng trên đường tới tiểu viện phía tây, Sở Bạch Bạch càng nghĩ càng thấy không đúng, vừa nhìn thấy Sở Dương nó đã thuật lại những gì nó nghe được, lại hỏi: “Cha nói năm nay sẽ mua nhà cho đệ, nhưng ngữ khí của hai người họ không giống đang thương nghị chuyện mua nhà, huynh cảm thấy là chuyện gì?”
Sở Dương theo bản năng nói: “Đệ cũng không biết thì sao ta biết được.”
Sở Bạch Bạch: “Vì đệ không biết nên mới hỏi huynh. Huynh cả ngày ở nha môn, gặp gỡ nhiều người, trải qua nhiều chuyện, có một chút chuyện thế này cũng không đoán được, sau này làm sao phá án?”
Sở Dương hỏi lại: “Cha nương là phạm nhân sao?”
Sở Bạch Bạch: “Không phải. Cho nên đệ mới không bảo huynh đi bắt bọn họ, chỉ muốn huynh phân tích một chút, tình huống nào mới khiến nương nói năm sau cũng sẽ như vậy.”
Sở Dương: “Dù sao không phải là chuyện mua nhà cho đệ, bằng không thì phải nói là để năm sau rồi mua.”
Sở Bạch Bạch gật đầu: “Đúng vậy. Chờ một chút, nương nói năm sau cũng vậy nghĩa là năm nay đã có rồi, gần đây trong phủ có xảy ra chuyện gì mà ta và huynh không biết không?”
Sở Dương cẩn thận ngẫm lại, chỉ nghĩ đến một ngày ba bữa cơm: “Có khi ta còn về muộn hơn đệ, đệ không biết thì ta lại càng không biết.”
Sở Bạch Bạch nhíu mày: “Đệ tìm người hỏi thăm một chút.” Nói xong bèn xoay người đi ra ngoài.
Sở Dương bắt lấy tay nó: “Vô dụng. Đệ cảm thấy người trong phủ sẽ nghe lời đệ hay nghe lời cha nương?”
Sở Bạch Bạch không nghĩ cũng biết người ta sẽ nghe lời nương nó: “Vậy hỏi ai bây giờ?”
Sở Dương nhìn nha hoàn vẫy tay: “Tìm Sở Phong tới đây cho ta.”
Sở Bạch Bạch nhìn về phía tây: “Tiểu nha đầu kia biết được sao?”