Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 588

Cập nhật lúc: 2024-11-06 11:51:47
Lượt xem: 22

Sở Dương cũng không xác định: “Ngoài cha ra thì chỉ có con bé ở bên cạnh nương nhiều nhất, nó cũng không biết thì ta và đệ đành chờ tới sang năm thôi.”

Sở Bạch Bạch ngẫm lại thấy đại ca nó nói cũng có lý, bèn sai nha hoàn của Sở Dương đi tìm tiểu chất nữ.

Một lát sau, tiểu cô nương chạy vào hỏi: “Tiểu thúc, có gì chơi vui à?”

Sở Bạch Bạch rất không khách sáo: “Nghĩ nhiều rồi. Có việc hỏi ngươi đây.”

Tiểu cô nương rất thất vọng, lại nghĩ hôm nay không có thì ngày mai lại có. Mỗi ngày nó đều chạy sang đây, chắc chắn có thể bắt gặp nha, lại hỏi: “Có chuyện gì?”

Sở Bạch Bạch nhìn về phía đại ca, huynh hỏi hay đệ hỏi.

Sở Dương mở miệng nói: “Gần đây nãi nãi ngươi có đi ra ngoài không?”

Tiểu cô nương “a” một tiếng: “Là chuyện này à? Ngày nào cũng mưa gió, đi đâu được chứ.”

Sở Dương nghẹn họng.

Sở Bạch Bạch nói: “Để đệ hỏi đi. Trước khi trời đổ mưa có đi đâu không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu hài tử cẩn thận ngẫm lại, cho ra đáp án chắc chắn: “Không có.”

Sở Bạch Bạch cảm thấy không có khả năng: “Không đưa ngươi ra chợ xem nhà cửa hay cửa hàng gì sao?”

Tiểu hài tử lắc đầu: “Không có.”

Sở Dương lập tức xác định chuyện “mua nhà” chỉ là đang lừa gạt Sở Bạch Bạch: “Có gặp gỡ người nào không? Không tính người nhà chúng ta.”

Tiểu cô nương hỏi: “Người nhà chúng ta là chỉ tính người trong phủ hay có tính luôn người ngoài phủ không?”

Sở Dương cười: “Đương nhiên chỉ tính người trong phủ.”

Tiểu cô nương lập tức nói: “Có một người.”

Sở Dương cùng Sở Bạch Bạch nhìn nhau, chính là hắn!

Tiểu cô nương không chú ý tới động tác của hai thúc thúc, tiếp tục nói: “Nói chuyện với gia gia không hề khách khí.”

Trong lòng hai huynh đệ lập tức có dự cảm bất hảo.

Sở Dương thử nói: “Oa Oa, người ngươi nói không phải là bệ hạ chứ??”

Tiểu cô nương cả kinh trừng lớn hai mắt, nó còn chưa nói mà sao đại thúc thúc lại biết được chứ.

Sở Bạch Bạch chống nạnh, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn về phía đại ca, hỏi cũng như không!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-588.html.]

Sở Dương chưa từ bỏ ý định: “Bệ hạ đến đây lúc nào?”

Tiểu cô nương lắc lắc đầu: “Ta không nhớ rõ. Ta chỉ biết lúc ta đang ăn anh đào, nãi nãi lên cây hái anh đào cho ta, y còn nói nãi nãi không sợ ngã chết sao. Ta không thích y!”

Sở Dương cười: “Y chỉ cảm thấy nãi nãi ngươi lớn tuổi, không thể trèo cao như vậy. Nhưng nếu y giảng đạo cho nãi nãi ngươi nghe, nãi nãi ngươi tất nhiên không nghe nên y mới nói như thế. Ngươi biết bệ hạ tới làm gì không?”

Tiểu cô nương thành thật, nói: “Không biết. Nãi nãi nói y không phải người ngoài. Đại thúc thúc, y không phải người trong phủ chúng ta đúng không?”

Sở Bạch Bạch nói tiếp: “Không phải. Y là Hoàng Thượng, ở trong cung.” Lại chỉ về phía hoàng cung: “Chính là nơi đó, ở cùng Hoàng Hậu cô nãi nãi của ngươi.”

Tiểu cô nương kinh ngạc há mồm: “Y chính là Hoàng Thượng lớn nhất trong thiên hạ sao?” Không đợi hai thúc thúc mở miệng lại nói tiếp: “Sao nhìn thế nào cũng không giống vậy.”

Sở Dương tò mò: “Ngươi cho rằng Hoàng Thượng trông như thế nào?”

Tiểu cô nương nghĩ nghĩ: “Thân cao hai trượng, đầu lớn như vậy, lỗ tai lớn như vậy, miệng cũng lớn như vậy.” Hai nhỏ vẽ vòng tròn trên không trung.

Sở Dương dở khóc dở cười: “Cái đó mà là người sao, còn to hơn cả gấu.”

Tiểu cô nương có lý do của nó: “Hoàng Thượng là người to nhất trong thiên hạ.”

Sở Dương: “Đúng vậy, nhưng y cũng là người, không phải thần tiên. Nhưng mà để chuyện này sang một bên đi, nói cho thúc thúc biết bệ hạ tới tìm nãi nãi ngươi hay tìm gia gia ngươi.”

Tiểu cô nương vươn hai ngón tay.

Sở Bạch Bạch vội hỏi: “Có biết tìm bọn họ để làm gì không?”

Tiểu cô nương thành thật lắc đầu: “Bệ hạ không cho ta nghe. Còn bảo ta về nhà. Nãi nãi để ta tới phòng giải trí, bọn họ cũng không vào phòng, hình như cứ đứng nói chuyện dưới cây anh đào thôi.”

Sở Dương nhìn về phía đệ đệ nó, đệ thấy thế nào.

Sở Bạch Bạch không cần nghĩ ngợi, nói: “Nếu là triều chính, bệ hạ tất nhiên sẽ cho người tới tuyên triệu cha. Nếu việc rất nhỏ, bệ hạ cũng không cần thiết tìm tới, sau khi hạ triều chỉ cần nói với cha một tiếng là được. Không phải việc nhỏ lại không phải triều chính, còn có thể là chuyện gì?”

Sở Bạch Bạch thực sự không nghĩ ra.

Sở Dương cũng không rõ: “Oa Oa, lần sau bệ hạ đến tìm gia gia nãi nãi, lén nghe xem bọn họ nói cái gì, sau đó ngươi lại nói cho ta, ngươi muốn cái gì ta sẽ mua cho ngươi cái đó.”

Tiểu cô nương lắc đầu: “Gia gia nãi nãi biết sẽ tức giận.”

Sở Dương: “Nếu gia gia nãi nãi muốn đánh ngươi, chỉ việc đẩy lên người ta, ta thay ngươi chịu phạt.”

Sở Bạch Bạch hùa nói: “Cũng có thể nói là ta ép ngươi. Như vậy được không?”

Tiểu cô nương ngẫm lại, nhìn hai thúc thúc: “Mua nhiều đồ cho ta sao? Còn mang ta ra ngoài chơi?”

Sở Dương gật đầu.

Loading...