Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 589
Cập nhật lúc: 2024-11-06 11:51:49
Lượt xem: 15
Tiểu hài tử vươn ngón tay: “Ngoéo tay!”
Sở Dương cười đưa tay qua: “Chờ chút nữa gia gia nãi nãi gặp ngươi, hỏi ngươi đến đây lúc nào, bọn ta tìm ngươi làm gì, ngươi đã nghĩ xem nên trả lời thế nào chưa?”
Tiểu hài tử nghĩ ngợi: “Ta muốn ăn đồ chơi làm bằng đường, muốn thúc thúc mua cho, thúc thúc lại không chịu mua. Đại thúc thúc, lát nữa lại mua kẹo đường cho ta được không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Dương gật đầu, thầm nhủ, mua về rồi ta sẽ làm trò trước mặt cha ngươi, ngươi cũng không ăn được.
Tiểu cô nương nhoẻn miệng cười: “Tối nay ta không về được không?”
Sở Bạch Bạch mở miệng nói: “Để ta nói với nương ngươi một tiếng, buổi tối muốn ăn cái gì?”
Trong nhà cũng không thiếu đồ ăn uống, trước khi tiểu cô nương tới còn ăn hết nửa chén hạt lựu nên cũng không đói bụng, nói: “Ăn gì cũng được. Ta tìm nãi nãi chơi đây.” Không đợi hai người bọn họ mở miệng, nó đã chạy về phía chủ viện.
Sở Dương nhìn tiểu cô nương hoan thiên hỉ địa, lo lắng: “Nó sẽ không nói với nương chứ?”
Sở Bạch Bạch nói: “Sẽ không. Nó đã ngoéo tay với huynh rồi.”
Sở Dương yên tâm: “Chúng ta cũng qua đó đi, miễn cho cha nghi ngờ chúng ta đang mưu đồ gì đó.”
Nói tới cha nó, đầu Sở Bạch Bạch chợt lóe sáng, lại cảm thấy không có khả năng, lắc lắc đầu.
Sở Dương thấy thế bèn khựng lại: “Làm sao vậy?”
Sở Bạch Bạch theo bản năng muốn nói không có việc gì, lại thấy trong phòng ngoài nó ra chỉ còn đại ca, bèn nói: “Đệ cứ cảm thấy chuyện Oa Oa nói chính là chuyện cha từng đề cập trước đây.”
Sở Dương vội hỏi: “Chuyện gì?”
Sở Bạch Bạch nói: “Du lịch.”
Sở Dương: “Du ngoạn? Nhưng còn có bệ —— từ từ, không phải bệ hạ đòi đi, sau đó lại để cha nương tùy giá chứ?”
Sở Bạch Bạch gật đầu: “Không phải không có khả năng.”
Sở Dương nhíu mày: “Nhưng nương là nữ tử, một đám nam tử mang theo một nữ tử, ta cảm thấy không có khả năng. Hẳn là chuyện khác.”
Sở Bạch Bạch: “Ngoài chuyện này thì còn chuyện gì nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-589.html.]
Sở Dương không thể nói tiếp.
Sở Bạch Bạch thấy thế, tiếp tục nói: “Quan hệ giữa cha và bệ hạ rất tốt, nói là tình như thủ túc cũng không quá. Y ra ngoài không thể nào không cho cha theo tùy giá. Cha đi rồi, không cho nương đi, nương cũng sẽ trộm theo sau.
“Nếu bệ hạ dám sai người trói hoặc nhốt nương lại, một khi nương lấy lại tự do, chắc chắn sẽ tới khuyến khích Thái tử đăng cơ. Mẫu thân làm được đó.”
Sở Dương cùng đệ đệ liếc mắt một cái là biết nương bọn nó là người thế nào, cho nàng một cây gậy như ý là nàng thật dám chọc thủng trời.
Sở Dương cẩn thận ngẫm lại những chuyện gần đây: “Không có khả năng! Cha nương đều đi thì trong phủ làm sao bây giờ? Hơn nữa trong triều cũng không có chuyện quan trọng, hôm nay thời tiết lại tốt như vậy, muốn đi lúc nào cũng được, vì sao phải chờ sang năm?”
Đây cũng là điểm Sở Bạch Bạch không rõ nhất.
Sở Dương thấy nó cau mày, muốn nói nhưng lại nói không rõ, trong lòng đột nhiên có dự cảm bất hảo: “Không phải nương đang muốn làm mai cho ta chứ?”
Sở Bạch Bạch đột nhiên nhìn về phía đại ca: “… Không có khả năng đâu.”
Sở Dương: “Không có gì là không thể!” Lập tức đi ra ngoài: “Ta phải đi nhắc nhở nương, ta tạm thời không có ý định thành thân.”
Sở Bạch Bạch vội vàng giữ chặt đại ca nó: “Huynh đi bây giờ thì cũng mẫu thân cũng không thừa nhận. Yên lặng xem tình hình đã, tìm được chứng cứ rồi xuất kích, nương không muốn thừa nhận cũng không được.”
Sở Dương ngẫm lại cũng đúng: “Thuận tiện nhờ Oa Oa hỏi thăm, xem nương nhìn trúng cô nương nhà ai.”
Sáng sớm hôm sau, tiểu cô nương mở mắt, lập tức đối diện với một gương mặt quen thuộc, sợ tới mức tỉnh táo ngay lập tức, thật cẩn thận hỏi: “Đại thúc thúc, sao ngươi lại ở đây?”
Sở Dương kéo con bé sang: “Đại thúc thúc có chuyện muốn nói với ngươi.”
Tiểu cô nương vẻ mặt đau khổ, nói: “Lại có việc? Sao ngày nào ngươi cũng lắm chuyện vậy.”
Sở Dương vui vẻ: “Còn muốn đi ra ngoài không?”
Tiểu cô nương giơ tay vén tóc lòa xòa trước mặt, gương mặt tươi cười: “Đại thúc thúc có việc cứ việc phân phó, chất nữ vượt lửa quá sông, không chối từ.”
Sở Dương xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nó: “Học từ người nào đấy?”
Tiểu cô nương nghiêm túc ngẫm lại: “Nãi nãi kể chuyện xưa cho ta nghe. Đại thúc thúc, tìm ta sớm như vậy để làm gì?”
Sở Dương nói với con bé tính toán ngày hôm qua. Nét tươi cười trên mặt tiểu cô nương biến mất, muốn khóc lại không khóc: “Lại muốn ta làm người xấu? Ta không cần, ta là tiểu hài tử, không thể học cái xấu.” Lại từ trên giường nhảy xuống.
Sở Dương duỗi tay ôm nó đặt lên giường, nhìn chằm chằm vào mắt nó: “Ngươi muốn một thẩm thẩm thương ngươi hay là muốn một thẩm thẩm hung dữ? Đừng vội trả lời, thẩm thẩm thương ngươi sẽ mua cho ngươi đồ ăn ngon, thẩm thẩm hung dữ chẳng những sẽ mắng ngươi, còn có thể đánh ngươi.”