Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 296

Cập nhật lúc: 2025-03-09 15:00:08
Lượt xem: 38

Cả Cố Giang Hà và Ngô Mộng Kiều đều sững sờ trước lời nói của Vương Tiểu Thanh.

Cố Giang Hà sững sờ vì hai lý do: Thứ nhất, Vương Tiểu Thanh thế mã đã có chồng, hơn nữa chồng cô còn đẹp trai và cao hơn cả anh? Thứ hai, anh nhận ra rằng mình có hứng thú với cô, nhưng trong mắt cô, anh có lẽ không xứng.

Ngô Mộng Kiều thì không ngờ Vương Tiểu Thanh lại nói mình đã có chồng. Ngô Mộng Kiều thậm chí còn nghi ngờ liệu Vương Tiểu Thanh có phải gạt người hay không.

Vì Vương Tiểu Thanh trông cũng chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi. Nhưng thực tế, Vương Tiểu Thanh đã hơn hai mươi.

Chuyện này nhanh chóng lan truyền trong lớp, trong giờ tự học buổi tối, một nữ sinh ngồi cạnh Vương Tiểu Thanh là Tiểu Lệ tiến đến hỏi chuyện.

"Đồng chí Vương. Bạn nói bạn có chồng là để hù dọa Ngô Mộng Kiều phải không? Bạn trông trẻ thế mà."

Vương Tiểu Thanh nghe bạn học khen mình trẻ, trong lòng Vương Tiểu Thanh đương nhiên thấy vui rồi.

"Mình không dọa cô ấy đâu, đó là sự thật. Mình đã kết hôn, hơn nữa đã kết hôn hai ba năm rồi.”

"Thật sao? Vậy bạn đi học đại học, còn chồng bạn thì sao? Anh ấy cũng ở thành phố Tương à?"

Tiểu Lệ tiếp tục trò chuyện với Vương Tiểu Thanh.

"Anh ấy cũng đang học đại học, học trường quân sự."

Vương Tiểu Thanh vừa trả lời vừa nhìn vào cuốn sách trong tay.

"Vậy hai bạn đúng là trai tài gái sắc, là một đôi trời sinh."

Tiểu Lệ lại bắt đầu mơ mộng về một câu chuyện tình yêu tốt đẹp.

Vương Tiểu Thanh mỉm cười, rồi lại cúi đầu đọc sách.

Tối hôm đó, trên đường về, đi được nửa đường, Vương Tiểu Thanh lại gặp được Trương Vũ đến đón mình.

"Ông xã, hôm nay có người bắt nạt em.” Vương Tiểu Thanh vừa xuống xe đạp liền ôm chầm lấy Trương Vũ, bắt đầu làm nũng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-296.html.]

"Sao cơ? Vậy em có sao không?"

Trương Vũ lập tức buông tay Vương Tiểu Thanh ra, nhìn khắp người cô xem có bị thương không, may mà không có gì nghiêm trọng.

"Em không sao đâu. Em đã đánh trả lại rồi. Cô ta ném bóng rổ vào lưng em, em liền ném bóng vào đầu cô ta."

Mặc dù đã phản kháng lại, nhưng Vương Tiểu Thanh vẫn cảm thấy ấm ức, vì cô chẳng làm gì sai mà lại bị đối xử như vậy.

"Lưng em có đau không? Sao cô ta lại ném vào người em? Mai anh sẽ tìm cô ta tính số."

Trương Vũ xoa xoa lưng Vương Tiểu Thanh, an ủi cô.

"Không cần đâu. Đó là một nữ sinh, anh đi tìm cô ấy thì phiền lắm. Dù sao em cũng đã trả đũa rồi. Nếu cô ta còn dám gây sự với em một lần nữa, anh hãy đến tìm cô ta."

Nếu là nam sinh bắt nạt cô, đương nhiên Trương Vũ có thể tìm hắn ta tính sổ, nhưng với nữ sinh thì không tiện.

Người ta có thể nói anh là đàn ông mà lại đi bắt nạt một nữ sinh.

"Được rồi, lần này tha cho cô ta, sau này em phải cẩn thận hơn."

Trương Vũ bất chợt cảm thấy hối hận vì đã đăng ký vào trường quân sự, không thể chăm sóc Vương Tiểu Thanh.

"Ừm, được." Sau khi Vương Tiểu Thanh nói xong thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Về đến nhà, họ thấy có một bức thư ở cửa.

"Có nhầm địa chỉ không? Sao lại có thư gửi đến nhà mình nhỉ?"

Trương Vũ nhặt lên, Vương Tiểu Thanh ở phía sau liền nhảy cẫng lên.

"Là của em đấy! Em viết thư cho Tiểu Yến, nói cho cô ấy biết địa chỉ này, chắc là thư trả lời của cô ấy."

Trương Vũ đưa thư cho Vương Tiểu Thanh, Vương Tiểu Thanh mở ra xem, đúng là cô ấy gửi.

"Tiểu Thanh thân mến, bạn dạo này có khỏe không? Mình rất nhớ bạn, không ngờ bạn lại đỗ đại học ở thành phố Tương. Mình cứ tưởng bạn sẽ thi ở Thượng Hải. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã nhắc nhớ bọn mình về kỳ thi đại học, nhưng mình thì không may mắn lắm, trước khi thi tốt nghiệp trung học cư nhiên không cẩn thận mang thai, nên không tham gia được. Giả Nam Ngọc thì đỗ vào Học viện Đường sắt Thượng Hải, rất gần nhà. Tất cả là nhờ có bạn đấy, có thời gian hãy đến Thượng Hải chơi nhé, không thì mình không có cơ hội cảm ơn bạn đâu — Lưu Hiểu Yến."

Loading...