Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 117
Cập nhật lúc: 2025-01-31 21:35:06
Lượt xem: 9
Lương Hanh: "Mọi người đã ăn cả rồi."
Lương Hanh vừa nói xong, bác Tôn đã quay đầu lại nhìn cô: “Thi Hảo, trong xe có đồ ăn vặt đó. Cô mà đói bụng thì cứ nói với tôi nhé.”
Thi Hảo cố gắng khiến vẻ mặt mình được tự nhiên, cô đáp lại: "Vâng ạ."
Thi Hảo và Lương Hanh nói chuyện phiếm, cả chuyến đi Lương Tây Kinh đều im lặng.
Cho đến lúc Lương Hanh hỏi anh một câu: "Sao cháu không chào thư ký Thi thế?"
Lúc này Lương Tây Kinh mới ngẩng đầu lên. Anh liếc nhìn cô một cái.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Thi Hảo nhanh chóng né đi: "Tổng giám đốc Lương."
Lương Tây Kinh nhìn thái độ xa cách của Thi Hảo, sắc mặt anh hơi nghiêm lại: "Ừm."
Lương Tây Kinh chuyển ánh mắt đang nhìn Thi Hảo ra bên ngoài cửa sổ: "Thư ký Thi cứ tự nhiên. Hôm nay không phải là ngày làm việc."
Thi Hảo vừa nghe câu đó thì hít sâu một hơi, cô gật đầu đáp lại.
Cho dù là vậy, tinh thần căng thẳng của Thi Hảo vẫn không hề thả lỏng trên suốt con đường đi đến trại trẻ mồ côi.
Trại trẻ mồ côi ở khá xa so với nơi mà Thi Hảo ở và nhà của nhà họ Lương.
Sau khi chạy hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng thì họ cũng đã tới.
Trại trẻ mồ côi là nơi mà Thi Hảo rất quen thuộc. Sau khi xuống xe và nhìn thấy viện trưởng, nhìn thấy các em trai và em gái nhỏ là cô mới hơi thả lỏng đôi chút.
Viện trưởng và Lương Hanh cùng đến văn phòng, Lương Tây Kinh và tài xế phụ trách dỡ đồ trong xe ra sân.
Bởi vì biết phải đến trại trẻ mồ côi cho nên tất nhiên Lương Hanh cũng cho người chuẩn bị không ít đồ mang đến đây.
Lương Tây Kinh và tài xế đã dọn xong đồ rồi mà mấy người Lương Hanh vẫn còn ở trong văn phòng chưa ra.
Thi Hảo cầm mấy bình nước khoáng, cô đưa lầm lượt cho hai người.
Tài xế nhận lấy và cười với cô: “Cảm ơn thư ký Thi.”
Thi Hảo: "Nên làm thôi ạ."
Thi Hảo xích sang một bên, cô đưa nước cho Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh cụp mắt nhận lấy. Anh tự nhiên mở nắp bình nước, sau đó đưa bình nước cho cô.
“…”
Thi Hảo ngạc nhiên vài giây: “Tổng giám đốc Lương, anh uống trước đi.”
Động tác của Lương Tây Kinh khựng lại, anh phối hợp với cô, nói: “Thư ký Thi không mở ra được thì tìm chúng tôi nhé.”
Anh nhấn mạnh bản thân mình và tài xế.
Thi Hảo: “… Vâng.”
Để tránh ở riêng với Lương Tây Kinh, Thi Hảo tùy tiện tìm đại một cái cớ, sau đó đi chơi với mấy em nhỏ.
Lương Tây Kinh nhìn bóng lưng rời đi của cô, anh nhíu mày.
Sau một lúc lâu, mấy người Lương Hanh đã đi xuống từ văn phòng trên lầu.
Lương Hanh thấy Lương Tây Kinh đứng một mình ở dưới tàng cây, ông hỏi: “Thi Hảo đâu?”
Lương Tây Kinh chỉ sang một bên: "Cô ấy ở trong kia."
Lương Hanh đi vào trong đó. Thi Hảo đang ôm một bé gái, cô đang kể chuyện cổ tích.
Giọng của Thi Hảo rất dễ nghe, giọng cô thuộc kiểu dịu dàng uyển chuyển, nghe rất thoải mái.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ xuyên qua song cửa chiếu vào trong phòng học, dừng lại trên người Thi Hảo khiến cả người cô vô cùng dịu dàng.
Ánh mắt của Lương Tây Kinh không thể kiềm chế mà dừng lại trên người cô một lúc lâu.
Thi Hảo bỗng nhận ra sự xuất hiện của họ, cô ngước mắt lên: “Chủ tịch.”
Lương Hanh cười dịu dàng, ông bước lại gần cô: “Cháu cứ tiếp tục đi, đừng quan tâm đến tụi ông.”
Thi Hảo do dự rồi gật đầu.
Lương Hanh và Lương Tây Kinh không nán lại lâu trong phòng học. Họ đi quanh đây rồi lại đi sang nơi khác.
Trại trẻ mồ côi có một vài chỗ cần sửa sang lại. Lương Hanh nhìn khắp mọi nơi, bảo bác Tôn ghi chép lại.
Sau khi họ xem xong thì cũng đã đến giờ cơm trưa.
Mỗi lần tới trại trẻ mồ côi, Lương Hanh đều sẽ ở lại đây cùng ăn một bữa cơm với các bạn nhỏ. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Thi Hảo đi theo phía sau bọn họ.
Cô định ăn nhiều đồ ăn, cô đang suy nghĩ có nên ngồi chung với các bạn nhỏ hay không thì Lương Hanh bỗng gọi cô một tiếng: “Thi Hảo.”
Thi Hảo quay đầu lại.
Lương Hanh vẫy tay với cô: “Tới đây, cháu ngồi bên này.”
Bước chân của Thi Hảo khựng lại. Cô nín thở vài giây rồi mới bình tĩnh đến gần. Cô bước đến bên cạnh Lương Hanh và ngồi xuống.
Người ngồi đối diện với Lương Hanh là Lương Tây Kinh.
Bữa cơm này là bữa cơm mà Thi Hảo ăn một cách bị dày vò nhất.
Thi Hảo không chắc Lương Hanh có ý gì. Ông cụ đã nhận ra chuyện giữa cô và Lương Tây Kinh rồi, hay là… Ông không hề nghĩ về phương diện kia?
Thi Hảo miên man suy nghĩ, ăn đến thất thần.
Sau khi mọi người ăn cơm xong, các bạn nhỏ cũng đã đến giờ ngủ trưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-117.html.]
Lương Hanh cũng đã có phần mỏi mệt rồi, đoàn người lại lái xe trở về.
Mọi người vẫn ngồi ở chỗ ngồi như lúc đi nhưng Thi Hảo lại cảm thấy lưng mình lạnh toát, cứ như ngồi trên đống lửa. Rất nhiều lần cô muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại sợ mình nói gì sẽ bị lộ.
Lúc Thi Hảo đang bối rối thì màn hình điện thoại của cô sáng lên. Lương Tây Kinh đã gửi tin nhắn cho cô.
Lương Tây Kinh: [Em cứ thả lỏng đi, ông nội không biết đâu.]
Thi Hảo ngẩn ra. Cô mím chặt khoé môi rồi tắt màn hình điện thoại, không trả lời anh.
Ba giờ chiều, xe dừng lại trước cổng khu dân cư mà Thi Hảo ở.
Thi Hảo nói lời tạm biệt với mấy người Lương Hanh, sau đó cô xuống xe về nhà.
Lương Hanh nhìn bóng lưng rời đi của Thi Hảo rồi nói: “Đi thôi, chúng ta cũng về thôi.”
Bầu không khí trong xe vẫn yên tĩnh như cũ.
Lương Tây Kinh không lên tiếng mà Lương Hanh cũng vẫn duy trì sự im lặng của mình.
Cho đến khi họ trở lại nhà cũ, Lương Hanh quay đầu nhìn về phía người xuống xe cuối cùng: "Tới phòng làm việc với ông."
Lương Tây Kinh nhìn ông cụ rồi lên tiếng đáp lại.
Lương Tây Kinh đi theo Lương Hanh vào phòng làm việc cá nhân, anh hỏi với vẻ bình thản ung dung: “Chuyện gì thế ạ?”
Lương Hanh liếc Lương Tây Kinh một cái, ông dặn dò: "Cháu cũng thấy tình huống bên trại trẻ mồ côi rồi đó. Cái gì cần sửa thì cho người đi sửa, cháu trông coi cho kỹ một chút.” Ông nói tiếp: “Đừng để bọn nhỏ chịu khổ.”
Lương Tây Kinh hiểu ra, anh ghi nhớ từng lời ông nội nói.
Đợi Lương Tây Kinh nhớ xong, Lương Hanh xua tay về phía anh, vẫn là thói quen cũ: “Cháu mau đi đi, ông muốn đi nghỉ ngơi.”
Lương Tây Kinh: “…”
Anh bước ra khỏi phòng làm việc cá nhân của ông cụ rồi trở về phòng mình.
Điện thoại của anh nhận được rất nhiều tin nhắn Thi Hảo gửi tới.
Lương Tây Kinh xem xong rồi gọi điện thoại cho cô.
“Alo.” Thi Hảo nhanh chóng nhận cuộc gọi: “… Có phải chủ tịch đã biết rồi phải không anh?”
Lương Tây Kinh an ủi cô: “Không đâu, em đừng lo lắng.”
Sao Thi Hảo có thể không lo lắng cho được? Cô hỏi dồn: “Sao hôm nay anh lại đến trại trẻ mồ côi thế?”
Mặc dù trước kia Lương Tây Kinh cũng đã từng đến đó cùng với họ nhưng hôm nay Thi Hảo lại cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Vừa rồi về nhà cô đã suy nghĩ cẩn thận. Có thể là bởi vì gần đây tương tác giữa cô và Lương Tây Kinh quá nhiều, tần suất lui tới cũng khá dày. Hoặc cũng có thể là cảm xúc trong lòng cô đang bị quấy nhiễu, làm nhiều “chuyện xấu” quá, dù sao cũng không thể không chột dạ được.
Cô sợ bị người ta phát hiện.
Lương Tây Kinh biết Thi Hảo lo lắng, anh trả lời: “Sáng nay sau khi tỉnh dậy huyết áp của ông nội có hơi cao.”
Anh nói với Thi Hảo: “Vốn dĩ hôm nay anh không muốn để ông nội đến trại trẻ mồ côi nhưng ông nói viện trưởng đã báo cho các bạn nhỏ rằng ông sẽ đến, cho nên ông nội không thể khiến các bạn nhỏ thất vọng.”
Ông cụ đã kiên trì muốn đến nơi xa như vậy rồi nên Lương Tây Kinh cũng không còn cách nào.
Cũng thế, anh cũng không thể yên tâm cho nên mới đi theo mọi người qua đó.
Việc anh đến trại trẻ mồ côi không phải do ông cụ sắp xếp.
Thi Hảo nghe thế thì ngẩn ngơ: "Chủ tịch không gọi anh đi thật hả?"
Lương Tây Kinh: "Không."
Trong chốc lát, Thi Hảo đã thả lỏng rất nhiều: “Vậy là tốt rồi.”
Nếu Lương Hanh cố tình sắp xếp Lương Tây Kinh đi cùng họ thì thật sự là cô sẽ không kiềm chế được mà nghĩ nhiều. Mặc dù hôm nay thái độ của Lương Hanh và một số chuyện mà ông làm ở trại trẻ mồ côi cũng giống với trước nay nhưng cô vẫn sẽ lo lắng.
Lương Tây Kinh bất đắc dĩ: “Bây giờ em đã yên tâm chưa?”
“… Hơi hơi.” Thi Hảo thản nhiên: “Lương Tây Kinh…”
Lương Tây Kinh: “Ừ?”
Thi Hảo hít sâu một hơi, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, bỗng nhiên cô lại không biết nên nói như thế nào.
Sau một lúc lâu không nói gì, Thi Hảo thấp giọng nói: “Sau này chúng ta vẫn nên chú ý một chút đi. Ít nhất mấy ngày làm việc thì đừng nên gặp riêng nhau nữa.”
Thi Hảo sợ Lương Hanh phát hiện, cô muốn duy trì trạng thái như năm ngoái.
Đúng là cô và Lương Tây Kinh của năm nay đã táo tợn hơn năm trước rất nhiều.
Lương Tây Kinh vừa nghe Thi Hảo nói như vậy thì cũng không tức giận lắm.
Anh biết cô lo lắng.
Lương Tây Kinh rút lại ánh nhìn, giọng nói hơi trầm xuống: "Được."
Sau khi cúp điện thoại, Thi Hảo xoa huyệt Thái Dương đang căng chặt.
Trái tim như treo cao kia của cô cuối cùng cũng đã trở về chỗ cũ.
Bỗng dưng, điện thoại của Thi Hảo lại rung lên thêm một lần nữa.
Cơ thể Thi Hảo cứng đờ, cô hơi sợ, không dám nhìn xem là ai đã gửi tin nhắn.
Đợi đến khi Thi Hảo đã khống chế cảm xúc rồi nhìn điện thoại thì cô mới phát hiện người gửi tin nhắn đến cho cô là Dương Văn Tuấn. Anh ấy hỏi Thi Hảo xem ngày mai cô có rảnh không, có thể ăn một bữa cơm với anh ấy không.
Khoảng thời gian trước sau khi trở về từ thành phố Bình, Dương Văn Tuấn vẫn luôn rất bận rộn.
Cho nên bữa cơm mà Thi Hảo muốn mời anh ấy ăn kia tất nhiên cũng được gác lại.
Thi Hảo nhìn tin nhắn Dương Văn Tuấn nhắn tới, trong lòng cô thầm nghĩ trả nợ càng sớm càng tốt. Cô trả lời tin nhắn cho anh ấy: [Có, ngày mai chúng ta gặp nhau nhé.]