Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 203
Cập nhật lúc: 2025-02-07 22:56:37
Lượt xem: 4
Thi Hảo nhìn chiếc Bentley trước mặt mình, ăn ngay nói thật: “Giờ này đường xá có hơi tắc, em muốn đi tàu điện ngầm đi làm.”
Nếu cô đi làm bằng chiếc xe này chắc sếp sẽ khuyên cô nghỉ việc mất.
Tuy tối hôm qua Lương Tây Kinh xuất hiện tại buổi công chiếu phim với cô có không ít người biết, quan hệ của hai người họ cũng không cần thiết phải giấu giấu diếm diếm…
Chỉ có điều lái chiếc xe này đi làm cũng có phần quá phách lối khoa trương.
Tạm thời Thi Hảo vẫn chưa muốn nổi tiếng.
Không cần Thi Hảo nói ra thì anh cũng biết được suy nghĩ thật lòng của cô, Lương Tây Kinh đóng cửa xe lại: “Anh đến công ty trước đi.”
Đới Phong: “... Vâng.”
Nói chuyện với Đới Phong xong, Lương Tây Kinh hai tay đút túi quần nhìn về phía Thi Hảo: “Đi thôi.”
“Anh nhất quyết muốn đi tàu điện ngầm với em sao?” Thi Hảo vẫn chưa quên vẻ mặt của Lương Tây Kinh khi đi tàu điện ngầm với mình vào lần trước, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Giờ này người đi tàu điện ngầm nhiều lắm đấy.”
Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn cô: “Em nói thế là do không muốn anh đi hay là đang lo anh không thích ứng được?”
Trước câu hỏi anh đưa ra, Thi Hảo im lặng không trả lời.
Lương Tây Kinh khẽ cười, nói: “Trước đây có rất ít cơ hội có thể đi cùng em, bây giờ đi nhiều hơn, có lẽ anh sẽ thích ứng được.”
Anh đã nói đến mức này rồi, Thi Hảo không có lý do gì để tiếp tục từ chối.
Cô gật gật đầu, đi về một hướng khác: “Được.”
Lương Tây Kinh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc người ở ga tàu điện ngầm sẽ rất đông.
Thế nhưng khi tận mắt chứng kiến biển người mênh m.ô.n.g ở nơi này, vốn dĩ anh còn không để ý nhưng bây giờ vẫn kinh ngạc.
Anh hỏi Thi Hảo: “Hàng người dài như vậy, phải xếp hàng bao lâu mới có thể đi vào?”
Thi Hảo nhìn hàng người phía trước khắp một lượt: “Không lâu lắm đâu, xếp hàng cũng chỉ tầm xấp xỉ mười lăm phút thôi.”
Lương Tây Kinh: “...”
Thấy Lương Tây Kinh nhíu mày, Thi Hảo nhướng mày, cười nhạo nói: “Anh hối hận rồi à?”
Lương Tây Kinh nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy nụ cười đầy đắc ý của cô, anh giơ tay lên nhéo má cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em muốn thấy anh hối hận lắm sao?”
Thi Hảo đẩy tay anh ra: “Em trang điểm rồi đấy.”
“...” Lương Tây Kinh nhắm mắt lại, sau đó ánh mắt thâm sâu lại nhìn vào mặt cô.
Từ sau khi từ chức ở tập đoàn, cách trang điểm của Thi Hảo đã có sự thay đổi rất lớn.
Trước kia vì để làm tốt chức vị thư ký của Lương Tây Kinh, cũng vì ngăn chặn không cho người ngoài có cơ hội đánh giá thấp mình, cảm thấy cô quá non nớt quá trẻ nên cách trang điểm của cô luôn theo hơi hướng trưởng thành nghiêm túc.
Nhưng bây giờ, cô trang điểm bình thường lại giống như một đóa hoa sen mới nở, vừa thuần khiết lại rất xinh đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-203.html.]
Khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm chất chứa tình cảm của Lương Tây Kinh, hơi thở của Thi Hảo như nghẹn lại, trái tim đập dồn dập như trống, vô cùng căng thẳng.
Cô có hơi xấu hổ mím môi dưới, né tránh ánh mắt anh: “Đừng nhìn nữa.”
Thi Hảo nhỏ giọng nói.
Lương Tây Kinh không lên tiếng trả lời, anh rũ mắt nhìn xuống, ánh mắt liếc nhìn cánh tay đang buông thõng bên hông của cô, giọng điệu bình tĩnh nói: “Anh có thể nắm tay em không?”
“?”
Thi Hảo kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Gì cơ?”
Lương Tây Kinh có biết anh đang nói gì không vậy.
Biết cô đang nghi ngờ chuyện gì, Lương Tây Kinh nói có sách mách có chứng nói: “Ở đây nhiều người, anh sợ em đi lạc.”
Thi Hảo nghẹn họng không nói lên lời, chỉ im lặng nhìn anh dường như muốn nói… Anh coi em là trẻ con ba tuổi hay sao?
Lương Tây Kinh cong môi cười, bàn tay thuận theo cánh tay cô di chuyển xuống dưới, ngón tay len vào những kẽ tay cô, lòng bàn tay anh dán sát vào lòng bàn tay cô, mười ngón đan xen: “Anh sợ lạc đường.”
“...”
Thông qua hai lòng bàn tay đang dán sát vào nhau, Thi Hảo có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay dày rộng của anh. Thuận chí nương theo đầu ngón tay anh kề sát vào mu bàn tay mình, cô còn cảm nhận được trái tim anh cũng đang đập nhanh như mình vậy.
Thi Hảo ngơ ngác thất thần mất hai giây, chỉ biết đi theo anh.
Cô biết cô thích nắm tay anh.
Sau khi tay hai người đan vào nhau, lúc đi vào trạm lại tách ra, sau đó Lương Tây Kinh lại tự nhiên nắm tay Thi Hảo lần nữa.
Lần bọn họ nắm tay này, đến tận khi tàu điện ngầm đến trạm dừng, Lương Tây Kinh vẫn không nỡ buông tay Thi Hảo ra.
Công ty mới của Thi Hảo cách lối vào trạm tàu điện ngầm cũng khá gần, chỉ cần ba phút đi bộ đã tới.
Sau khi đi ra lối ra trạm tàu điện ngầm, Lương Tây Kinh đưa cô đến dưới lầu công ty.
“Em vào đây.” Thi Hảo nhìn anh: “Anh mau đến công ty đi.”
Lương Tây Kinh hỏi ý kiến của cô: “Tan làm anh tới đón em nhé?”
“...”
Thi Hảo hỏi: “Anh không bận sao?”
Lương Tây Kinh mặt không đổi sắc nói: “Không bận.”
Thi Hảo liếc mắt nhìn anh, không nhịn được lẩm bẩm: “Hôm nay là thứ hai mà.”
Sao Lương Tây Kinh có thể không bận được chứ.
Lương Tây Kinh nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt có niềm háo hức đang dâng trào, trầm giọng nói: “Em muốn không?”