Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 288
Cập nhật lúc: 2025-02-15 11:43:15
Lượt xem: 3
Mua vé xong mấy người lại nói chuyện với nhau vài câu, vì Lương Tây Kinh và Thi Hảo đã vào trong điện rồi nên hai người không đi cùng bọn họ nữa. Hai người định đi dạo xung quanh ngôi chùa ngắm nhìn phong cảnh một chút, lát nữa họ sẽ gặp nhau ở nhà ăn của chùa.
Sau khi bàn bạc xong, Thi Hảo kéo Lương Tây Kinh đi mua bùa bình an, đi treo điều ước hy vọng Lương Hanh có thể sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh bình an.
Làm xong, hai người đi dạo một vòng rồi mới trở về nhà ăn của chùa.
"Mệt rồi hả?" Lương Tây Kinh vặn nắp chai nước đưa cho cô.
Thi Hảo gật đầu: "Có một chút."
Sau khi chậm rãi uống một ít nước, Thi Hảo dựa lên trên người Lương Tây Kinh để nghỉ ngơi. Cô nhìn ra ngoài cửa nhìn đủ loại người đi qua đi lại bằng hai mắt trống rỗng. Đột nhiên cô lại nghĩ: "Lương Tây Kinh."
Lương Tây Kinh: "Hả?"
Thi Hảo tò mò: "Anh nói xem, nếu như có hai người không quen biết gặp nhau ở trong chùa, sau đó họ liên hệ với nhau và tiếp tục phát triển mối quan hệ, như vậy có phải rất lãng mạn hay không?"
Lương Tây Kinh nhìn lên: "Lãng mạn thế nào?"
"Gặp nhau và đính ước ở một nơi thần thánh như chùa miếu thế này, chăng lẽ không lãng mạn ư?" Thi Hảo nói: "Hơn nữa chắc hẳn tình yêu được xác định ở nơi đây sẽ kéo dài rất lâu."
Lương Tây Kinh nghe nói như vậy thì nhìn chằm chằm Thi Hảo bằng ánh mắt đăm chiêu.
Thi Hảo không hiểu: "Anh nhìn em như thế làm cái gì?"
Lương Tây Kinh im lặng một lát sau đó đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, trầm giọng nói: "Anh yêu em."
Thi Hảo ngẩn người, trừng mắt nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Dường như gió bên ngoài chùa lặng đi rất nhiều.
Dường như mọi thứ xung quanh tạm thời ngừng lại vì câu nói này của Lương Tây Kinh.
Một hồi lâu, Thi Hảo mới tỉnh lại và hỏi lại bằng giọng điệu không mấy tin tưởng: "Anh nói cái gì?"
"Anh nói." Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sáng quắc, khuôn mặt anh lộ vẻ dịu dàng: "Anh yêu em."
Thi Hảo biết anh yêu mình nhưng bọn họ đều không phải là kiểu người bộc lộ tình cảm một cách thẳng thắn như vậy.
Lương Tây Kinh chỉ từng nói với Thi Hảo rằng "anh thích em".
Đây là lần đầu tiên chính miệng anh nói ra chữ "yêu" này.
Thi Hảo giật mình mất vài giây, đôi môi cũng khẽ nhúc nhích như muốn nói "em cũng vậy".
Nhưng lời vẫn chưa nói ra miệng thì giọng nói của Thẩm Âm truyền từ ngoài vào.
"Thi Hảo."
Thi Hảo và Lương Tây Kinh nhanh chóng rút đống cảm xúc vừa nãy ra khỏi suy nghĩ, cô quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Âm nhiệt tình vẫy tay với cô ấy: "Bên này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-288.html.]
Thẩm Âm đang định đi về phía trước lại đụng phải ánh mắt không vui vẻ gì mấy của Lương Tây Kinh.
Bước chân của cô ấy cũng khựng lại, vô thức trốn sau lưng Thẩm Minh Yến bên cạnh để né tránh.
Thẩm Minh Yến ngước mắt đối mặt với Lương Tây Kinh, anh ta lững thững đi phía trước đến gần bọn họ.
Người đã đến đông đủ, tất cả mọi người đều đã đói rồi.
Mọi người ngồi cùng một bàn và gọi không ít đồ ăn chay.
Không lâu sau tất cả món ăn chay đã được dọn lên bàn.
Thi Hảo và Lương Tây Kinh ngồi cùng một chỗ, trong bát của cô toàn là thức ăn Lương Tây Kinh gắp cho.
Mọi người thấy vậy cũng có lòng muốn tấu hề mấy câu nhưng họ vẫn nhớ đâu là chùa miếu nói năng bậy bạ ở đây không tốt lắm nên đành nhịn xuống.
Trong bữa cơm chay mọi người ăn một cách yên lặng và thành kính.
Lúc mọi người ăn xong cũng đã hai giờ chiều.
Lúc này mà về khu vực thành phố thì hơi sớm, Ôn Ỷ đề nghị: "Hay là chúng ta leo lên đỉnh núi một chút nhé? Năm mới đến rồi có phải nên đứng trên cao nhìn thật xa không?"
Tần Yến: "Ôn Ỷ, cô mê tín như vậy cơ à?"
Ôn Ỷ chưa lên tiếng Tần Lâm mở miệng trước: "Tôi không có ý kiến."
Tần Yến: "... Tôi cũng không có."
Hứa Thực và Cận Thanh Trạc càng không có.
Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo: "Em còn có thể leo lên không?"
Thi Hảo gật đầu: "Em cũng không sao đâu."
Cuối cùng ánh mắt của mọi người dừng lại trên người Thẩm Âm, dù sao từ lúc leo từ chân núi lên lưng chừng núi Thẩm Âm cũng đã la hét kêu không được rồi.
"Tôi cũng không sao cả." Đến lúc này rồi thì tất nhiên là Thẩm Âm cũng sẽ không ngăn cản.
Còn nữa vừa nãy cô ấy la lối bảo mệt vì muốn Thẩm Minh Yến chú ý đến mình nhiều một chút thôi, không phải thật sự không leo được. Bình thường cô ấy ăn nhiều và cũng rèn luyện sức khỏe nên thể lực cũng không quá tệ.
Thẩm Minh Yến nhìn cô ấy lạnh nhạt nói: "Cô chắc chắn chứ?"
"... Chắc chắn." Sắc mặt Thẩm Âm đỏ ửng lên quay đầu nhìn anh ta, đôi mắt cô ấy sáng ngời, hai hàm răng trắng tinh, cô ấy nhẹ nhàng nói: "Nếu như tôi thực sự không làm được thì tổng giám đốc Thẩm có thể cõng tôi một đoạn không?"
Thẩm Âm sợ bị Thẩm Minh Yến từ chối nên bổ sung thêm: "Chắc hẳn tổng giám đốc Thẩm đây là một người đàn ông lịch thiệp."
Thẩm Minh Yến bình tĩnh nhìn chằm chằm cô ấy mấy giây rồi mới nhìn ra chỗ khác, anh ta rảo bước đi về phía trước: "Đi thôi."
Thẩm Âm nhìn bóng lưng dần đi xa của anh ta, trong phút chốc cô ấy không hiểu được anh ta có đồng ý hay không.
Trong lúc cô ấy chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì Ôn Ỷ đã đẩy nhẹ cô ấy từ phía sau, lại đè thấp giọng nói: "Ngây ra đó làm cái gì? Đi thôi."