Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 19.2

Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:36:47
Lượt xem: 58

Tô Trầm Ngư liếc mắt nhìn cô gái đang chơi đàn một cái, sau đó thu lại ánh mắt, bước dọc theo con đường rải sỏi dẫn tới căn nhà trúc phía trước. Tiếng bánh xe vali lăn trên sỏi lộc cộc lộc cộc hơi phá bầu không khí nhã nhặn này.  

 

Vị tổng giám đốc Bạc kia vẫn chưa tới.  

 

Vu Tiếu Manh khẽ nói: "Đừng kéo vali nữa, xách lên đi."  

 

"Tổng giám đốc Bạc chưa tới mà, anh ấy không nghe thấy đâu." Tô Trầm Ngư đáp.  

 

Vu Tiếu Manh á khẩu, trơ mắt nhìn cô kéo vali lọc cọc cả đường đến trước cửa nhà trúc. Nhân viên dẫn đường hoàn thành nhiệm vụ xong thì lập tức rời đi.  

 

Trên bàn, trừ cốc trà ra, chẳng có gì.

  

Tô Trầm Ngư: "..."  

 

Sao bảo mời ăn cơm cơ mà?  

 

Cô cố ý để bụng đói chuẩn bị ăn một bữa ngon, vậy mà tới nơi chẳng có gì cả? 

 

Đánh giá nửa sao! 

 

Lúc này, Vu Tiếu Manh nhận được một cuộc gọi. Chị quay đầu hơi ngập ngừng nói với Tô Trầm Ngư: "Trầm Ngư, chị có việc phải đi ngay." 

 

"Không sao đâu, chị Manh cứ đi đi, em ổn mà." Tô Trầm Ngư nghĩ nghĩ một lát rồi nói thêm: "Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không đắc tội tổng giám đốc Bạc đâu."  

 

Vu Tiếu Manh cứ cảm thấy câu này sai sai ở đâu. Mãi đến khi ra khỏi hậu viện rồi chị mới muộn màng nhận ra, hình như ý của cô nương này là… chương trình cố ý ‘bán’ cô cho tổng giám đốc Bạc đấy phỏng?

  

Chắc là chị nghĩ nhiều rồi  

 

---

 

Tô Trầm Ngư nhìn đồng hồ, đã 8 giờ tối. Cô ngồi tại chỗ chờ 5 phút, chị nhạc công bên ngoài đã đổi sang chơi bài khác rồi mà tổng giám đốc Bạc vẫn chưa thấy tăm hơi. Sự kiên nhẫn của cô bắt đầu cạn dần.  

 

Chị gái chơi đàn thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. Dù chủ nhà chưa tới, cô gái ấy vẫn ngồi yên ở kia hết sức quy củ, không nhúc nhích, càng không nghịch điện thoại.  

 

Một lúc sau, chị gái lại ngẩng đầu liếc, Tô Trầm Ngư đã không còn ở chỗ cũ…

 

Cô ra ngoài kéo vali vào trong.

  

Cô mở vali ra.  

 

Cô… lấy ra một quả táo đỏ au, cọ cọ trên áo một chút rồi cắn một miếng.  

 

Chị gái chơi đàn: "..."  

 

Bất giác, tay chị chậm mất vài nhịp. Ý thức được, chị vội vàng gẩy nhanh hơn để bắt kịp tiết tấu, tự nhủ lòng vị khách kia chắc không nhận ra đâu.

  

Chị lại liếc mắt lên, Tô Trầm Ngư bước ra… đi về phía chị.  

 

Không biết vì sao, chị bỗng cảm thấy hơi căng thẳng.  

 

"Chị gì ơi, chị có biết tổng giám đốc Bạc khi nào tới không?" Tô Trầm Ngư vừa cắn táo rôm rốp vừa hỏi.  

 

Đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của cô, chị gái chơi đàn bất giác dời mắt nhìn xuống quả táo đỏ, cô ấy ăn trông ngon quá!

  

Chị ta lắc đầu.  

 

"Ồ, vậy chị có đói không? Em còn một quả táo, ngọt lắm, chị muốn ăn không?" 

 

"..." Chị gái chơi đàn tiếp tục lắc đầu.  

 

"Nhưng mà em đói quá." Cô xoa bụng, nói như đang tâm sự với bạn thân. "Một nơi cao cấp thế này mà lại không có đồ ăn vặt cho khách chờ, quá thiếu nhân văn! Chủ quán nên nhìn từ góc độ khách hàng đi chứ. Học hỏi Haidilao ấy, phục vụ chu đáo biết bao, có nước uống, đồ ăn vặt, cả bánh ngọt nữa cho khách xếp hàng."  

 

Chị gái lại đánh sai một nốt.

  

Tô Trầm Ngư thế mà nghiêm túc so sánh Kim Hoa Hiên với Haidilao...  

 

Ngay sau đó, chị thấy Tô Trầm Ngư vươn ngón tay mảnh khảnh trắng nõn nhẹ nhàng gõ trên bệ đàn: "Chị à, bài này chị đã đánh sai 3 nốt rồi đấy."  

 

Chị gái chơi đàn giật mình ngẩng đầu: "... Hả?!"

  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/19-2.html.]

"Lại vừa sai nữa rồi kìa."  

 

Chị ta đương nhiên biết mình đã đánh sai mấy nốt, chỉ không ngờ là Tô Trầm Ngư thế mà lại nhận ra được. Chị ta không cho rằng Tô Trầm Ngư đoán mò, bởi chỉ ra cụ thể ba nốt sai thì không thể nào là vô tình đoán mò trúng được.  

 

Dứt khoát ngừng tay, chị ta hỏi với ánh mắt thoáng d.a.o động và đôi má hơi đỏ: "Quý khách cũng biết chơi đàn cổ ạ?"  

 

Tô Trầm Ngư nhìn vào mắt chị ta, ánh mắt lưu lại ba giây rồi chợt nở một nụ cười, mi mắt cong cong khiến người ta không tự chủ được mà say đắm:

  

"Lâu rồi em không chơi, để em thử xem nhé. Chỉ là đánh bừa thôi, chị đừng chê cười nha."  

 

Dưới ánh mắt như vậy, chị gái đánh đàn gần như vô thức đứng dậy nhường chỗ. Đến khi Tô Trầm Ngư ngồi xuống, đặt quả táo đang ăn dở vào tay chị ta thì chị ta mới nhận ra mình vừa làm gì.  

 

... Như thể chị ta vừa bị mê hoặc vậy.  

 

Chị gái chơi đàn cầm quả táo, ánh mắt thoáng liếc về một hướng nào đó. Rồi, chị ta nhanh chóng thu lại ánh nhìn. Khoảnh khắc thấy Tô Trầm Ngư nâng tay, chị lập tức hiểu đây đúng là người biết chơi đàn.  

 

Chị ta thầm thở phào nhẹ nhõm.  

 

Tay Tô Trầm Ngư khẽ gảy dây đàn, một âm thanh không mấy dễ nghe phát ra. Có vẻ cô chỉ là người biết chơi sương sương, không phải loại giỏi giang gì.  

 

Biết chơi và chơi giỏi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.  

 

Để thực sự tinh thông dàn cổ thì không hề dễ dàng chút nào. Chị ta đã học từ nhỏ mới có được thành tựu hôm nay.  

 

Nhưng chỉ một giây sau, niềm kiêu hãnh của chị ta lập tức bị đả kích nặng nề.  

 

Ánh mắt chị ta tràn đầy kinh ngạc.  

 

Chị ta thấy Tô Trầm Ngư di chuyển năm ngón tay rất nhanh trên dây đàn. Bệ đàn rung động, âm thanh vang lên từ dồn dập chuyển sang khoan thai, rồi đột nhiên trở nên trầm mạnh. Tiếng đàn tràn ra, lan tỏa dưới màn đêm mát mẻ, gió lướt qua màn sa làm tóc cô gái tung bay. Khóe môi đỏ mọng của cô nhẹ nhàng cong lên, mang theo chút thờ ơ vừa đủ cuốn hút lòng người.  

 

Nhưng tiếng đàn lại khiến chị ta như đang chứng kiến một trận chiến sát phạt bên hàng liễu thướt tha dưới mưa bụi Giang Nam. Tiếng đàn càng lúc càng nhanh, chị ta gần như không thể nhìn rõ ngón tay Tô Trầm Ngư gảy dây đàn. Mỗi nốt nhạc như đánh thẳng vào tâm hồn chị, khiến tim chị mất chống chế đập nhanh theo, m.á.u trong cơ thể như chảy ngược!  

 

Chị ta sững sờ nhìn Tô Trầm Ngư. Đã học đàn hơn 20 năm, chị ta tự nhận chưa phải là bậc thầy nhưng đã có thể kiếm cơm ngon áo đẹp từ tài nghệ. 

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Những năm gần đây, chị ta cũng thi thố với không ít người và vẫn luôn âm thầm tự hào rằng mình vượt mặt đa số người chơi đàn cổ khác. Hôm nay, niềm kiêu hãnh của chị ta đứng trước cô gái này, nháy mắt vỡ tan thành từng mảnh.  

 

Chị ta dán chặt mắt vào tay Tô Trầm Ngư, cố nhìn cho rõ từng cử động.  

 

Ting!  

 

Âm cuối cùng vang lên, tiếng đàn đột ngột im bặt.  

 

Khi chị gái chơi đàn còn chưa kịp phản ứng, Tô Trầm Ngư quay đầu về một phía, giọng ngọt như đường:

  

"Tổng giám đốc Bạc, ngài thấy tôi đàn có vừa ý không?"  

 

Chị gái chơi đàn nhìn theo ánh mắt cô.  

 

Dưới ánh đèn lồng hai bên hành lang, một người đàn ông lặng lặng đứng đó. Ánh sáng mờ ảo phía sau nuốt chửng phần lớn bóng dáng anh ta, không rõ anh ta đã đứng đó từ bao giờ.  

 

Hai giây sau, người đàn ông giơ tay vỗ nhẹ, rồi bước ra khỏi bóng tối.  

 

Anh ta rất cao, tóc hơi dài, ngũ quan rõ ràng, ôn hòa, không có vẻ gì quá sắc bén nhưng ánh mắt hẹp dài và sâu thẳm như chứa đựng cả một bầu trời sao, lại cũng tựa như một hồ nước băng giá. Giao tiếp bằng mắt với anh ta dễ khiến người khác thấy run sợ.  

 

Nói đơn giản, người đàn ông này thoạt nhìn thì thân thiện dễ gần, thực chất… là một con cáo già.

 

Lại còn là loại cáo già cười một cái thôi đủ để nhận vô số nhãn người tốt từ thiên hạ.  

 

Đây chính là Bạc Lương Hòa, chủ tịch tập đoàn Tín Thượng.  

 

Quả thực rất đẹp mã.  

 

Nụ cười của Hoàng Hậu nương nương càng rạng rỡ hơn.  

 

"Cô Tô chơi đàn thật xuất sắc. Tôi đã nghe đàn nhiều năm, cô là người đầu tiên có thể khiến tôi lặng người mà thưởng thức." Giọng anh ta lịch sự, tao nhã, cũng rất nịnh tai. Anh ta khen ngợi chân thành.  

 

Tô Trầm Ngư nhìn anh ta, đôi tay mảnh khảnh thon dài đặt trên mặt đàn, cười đến là ngoan ngoãn:  

 

"Thế thì tôi yên tâm rồi. Vậy… xin hỏi tổng giám đốc Bạc, có thể dọn đồ ăn lên được chưa?"  

 

"..." Bạc Lương Hòa khẽ nhướng mày. Cứ cảm giác như nụ cười của cô đằng đằng sát khí là sao nhỉ?  

Loading...