PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 294
Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:45:43
Lượt xem: 37
Mộ Lăng im lặng hồi lâu, sau đó mới cười nói: “Lời này của ngươi khiến tất cả Hoàng tộc đều phải xấu hổ. Nếu cha ta còn sống, chắc hẳn ông ấy sẽ rất muốn gặp ngươi, có khi còn hận vì đã gặp nhau quá muộn.”
Lục Vô Ưu đáp: “Ngươi đã tôn sùng ông ấy đến thế, nhưng cũng chẳng thấy ngươi trở nên giống ông ấy chút nào.”
Mộ Lăng nói: “Ai nhìn thấy cha ruột của mình c.h.ế.t thảm ngay trước mắt mình đều sẽ tự hỏi rằng ông ấy đã làm sai điều gì để tránh bước vào vết xe đổ đó.”
Hoa Vị Linh nghe đến đây, không nhịn được xen vào: “Bình thường chẳng phải họ nên nghĩ cách báo thù hay sao!?”
Mộ Lăng quay đầu nhìn nàng, mỉm cười dịu dàng: “Vì phần lớn kẻ thù đã bị ông nội ta xử lý rồi, không để lại cho ta bao nhiêu người nữa.”
Hạ Lan Từ nghe vậy thì thoáng rùng mình. Cái câu “không bao nhiêu” của y nghe có vẻ…
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, lúc này Lục Vô Ưu đã chuẩn bị rời đi, dường như không muốn phí lời với Mộ Lăng thêm nữa, hắn quay đầu nhìn nàng, nói khẽ: “Nếu nàng muốn đi, cũng không phải là không thể.”
Bầu trời đêm nay dường như đen hơn thường lệ, ngẩng đầu nhìn lên cũng chẳng thấy được bao nhiêu ánh sáng.
Lục Vô Ưu cởi giáp trụ và áo bào, nhanh chóng thay một bộ trang phục dạ hành, vội vã đến mức không kịp cho Hạ Lan Từ có cơ hội xem xét trên người hắn có bị thương hay không. Y phục rơi xuống đất vẫn còn vương mùi m.á.u tanh không tan biến.
Khi Lục Vô Ưu thay đồ, Hạ Lan Từ đưa tay giúp hắn vấn gọn mái tóc, sau đó hỏi: “Đặc sản đâu?”
Lục Vô Ưu dở khóc dở cười nhìn nàng: “Nàng thực sự muốn sao?” Hạ Lan Từ hậm hực đáp: “Đừng lắm lời nữa.”
Một viên thuốc đỏ rực được hắn dùng đầu ngón tay đút vào miệng Hạ Lan Từ. Trong khoảnh khắc đó, nó khiến nàng bất giác nhớ lại lần đầu ở Phủ Công chúa, khi đó Lục Vô Ưu cũng đút cho mình một viên thuốc thế này. Nàng chợt có chút cảm giác hoài niệm lạ kỳ, chợt nghe Lục Vô Ưu nói: “Thực ra hạ độc cũng có tác dụng. Vừa rồi có Mộ Lăng ở đó nên ta không nói, thường ngày Hoa Vị Linh cũng sẽ không bao giờ đề cập đến việc này với người ngoài. Chỉ tiếc rằng số lượng độc dược mà muội ấy mang theo cũng có hạn.”
“…”
Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ rồi nói: “Chàng mang theo một ít trên người đi.”
Lục Vô Ưu hỏi: “Nàng không thấy đó là tà môn ngoại đạo, thủ đoạn mờ ám sao?”
Hạ Lan Từ nghiêm túc đáp: “Chàng sống sót trở về mới là quan trọng.”
Lục Vô Ưu lại muốn bật cười. Rõ ràng đây là thời khắc rất nghiêm túc, nếu đổi lại là trước đây, ít nhiều hắn còn cảm thấy xúc động và lo nghĩ vô cớ, nhưng bây giờ nhìn nàng hắn chỉ cảm thấy mình có thể làm mọi thứ, từ tận đáy lòng sinh ra sức mạnh và tự tin vô hạn, giống như lúc hắn dâng tấu sớ lên triều vậy.
Nàng sẽ không chất vấn hắn vì sao phải làm như vậy. Sẽ không cố khuyên hắn.
Sẽ không cho rằng hắn đang phí công vô ích.
Sẽ không cảm thấy hắn nên trân trọng quyền lực địa vị hay sinh mệnh bản thân. Lục Vô Ưu hoàn toàn chẳng cần phải giải thích điều gì cả.
Nàng thậm chí còn nghĩ đến việc cùng c.h.ế.t với hắn tại nơi này.
Rốt cuộc hắn đã làm thế nào để lấy được một người hợp với mình như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-294.html.]
Nghĩ đến đây, hắn lại nảy sinh một chút cảm giác gượng gạo, hắn nên cảm ơn Tiêu Nam Tuân một tiếng mới phải.
Hạ Lan Từ chớp mắt, không biết hắn đang nghĩ gì. Nàng chỉ vươn tay chỉnh lại vài sợi tóc lòa xòa bên thái dương của hắn, nhẹ giọng nói: “Chàng nhất định phải cẩn thận.”
“Ta biết rồi.”
Lục Vô Ưu nhướn mày cười đáp.
***
Màn đêm bao phủ toàn bộ tầm nhìn.
Lục Vô Ưu trượt xuống sợi dây từ bên cạnh cổng thành Nam, bám dọc theo chân tường nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Bốn phía cổng thành thực ra đều có quân lính Bắc Địch tuần tra chằm chằm như hổ rình mồi. Nếu có một đội quân lớn đột kích, chúng sẽ lập tức phát hiện ra ngay, nhưng nếu chỉ có ít người, lại ở vị trí khó nhận biết thì sẽ không bị chú ý.
Ngay sau đó, vài người khác cũng lần lượt trượt xuống.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng của Lục Vô Ưu đã biến mất trong màn đêm.
Hạ Lan Từ cũng mặc y phục tối màu khoác thêm áo choàng đen, mang theo cung tên ra ngoài. Tử Trúc dẫn họ đi vòng qua đại quân Bắc Địch, từ một hướng khác đi vòng ra đằng sau nơi đại quân nghỉ chân. Không mất nhiều thời gian đã nhìn thấy vài con ngựa được cột sẵn ở đó.
Hạ Lan Từ kinh ngạc hỏi: “Những thứ này từ đâu ra?”
Tử Trúc đáp: “Thiếu trang chủ đã chuẩn bị trước, ngài vốn lo lắng có điều bất trắc xảy ra nên chuẩn bị để hộ tống Thiếu phu nhân rời khỏi.”
Đó chính là những con ngựa tốt mà nàng từng thầm mong ước nhưng lại tiếc không nỡ mua ở chợ ngựa.
Hạ Lan Từ lặng lẽ bước lên bàn đạp trèo lên lưng ngựa.
Trên đường đi, họ còn gặp vài nhóm lính phân tán tuần tra của Bắc Địch, nhưng đã bị đám người Tử Trúc nhanh chóng giải quyết sạch sẽ.
Trên bầu trời không có trăng, nơi này lại chẳng có người điểm canh, không thể xác định được thời gian, Hạ Lan Từ chỉ có thể thầm niệm đi niệm lại Tứ thư Ngũ kinh trong tiếng tim đập dồn dập của mình.
Từ xa nhìn lại, trong doanh trại của Bắc Địch vẫn rất náo nhiệt ngất trời, thậm chí chúng còn đang dùng tù binh Đại Ung để làm trò mua vui.
Hạ Lan Từ không nhớ nổi mình đã nhẩm đọc chương “Đại Học” bao nhiêu lần, bàn tay nắm chặt dây cương đến mức trắng bệch, mỗi giờ mỗi khắc trôi qua đều trở nên dài đằng đẵng, nàng cứ nhắm mắt lại rồi mở mắt ra.
Cứ chờ đợi trong lặng thinh như thế. Cũng không biết đã bao lâu trôi qua.
Vào lúc Hạ Lan Từ chờ đến mức hai chân đã bắt đầu tê dại, trong doanh trại của Bắc Địch đột nhiên vang đến tiếng đàn ông gầm lên giận dữ, tiếng gầm đinh tai nhức óc: “Kẻ nào!”
Sau đó là một tiếng hét thảm thiết như xé nát ruột gan. “Người đâu! Mau tới đây! Có kẻ ám sát Vương tử!”