Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sa Vào Đêm Xuân - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-02-18 18:40:08
Lượt xem: 5

Hai giờ sáng, một tài khoản nhỏ trên Weibo đăng tải một đoạn video.

Ánh sáng trong video rất mờ, chất lượng hình ảnh cũng tệ hại, ống kính tập trung vào phần hông đang chuyển động của một người phụ nữ.

Những ai ban đầu định nhấn tắt video lập tức tỉnh táo, không còn buồn ngủ nữa.

Người phụ nữ cưỡi trên người một người đàn ông, nơi hai cơ thể kết nối bị che mờ bằng hiệu ứng mosaic. Video chỉ kéo dài vỏn vẹn mười giây, sau đó đột ngột kết thúc.

Thoạt nhìn, đây có vẻ chỉ là một đoạn clip tự quay vô thưởng vô phạt, có lẽ là trò đùa của một cặp đôi nào đó. Nhưng số lượt chia sẻ của nó lại nhanh chóng vượt ngưỡng hàng chục nghìn.

Nguyên nhân nằm ở năm giây cuối cùng—ống kính bất chợt di chuyển lên phía trên, để lộ tấm lưng gầy gò của người phụ nữ.

Trên lưng cô, có một vết bớt độc nhất vô nhị, hình dáng như một chiếc lông vũ bị gãy.

Vì được đăng vào giữa đêm, hệ thống kiểm duyệt của Weibo phản ứng chậm chạp, để video này tồn tại lâu hơn bình thường. Điều đó khiến tốc độ lan truyền của nó càng trở nên chóng mặt.

Chỉ trong chốc lát, video đã leo thẳng lên hot search.

Khi Weibo kịp nhận ra vấn đề và gỡ video xuống, đã có vô số cư dân mạng kịp lưu lại bản gốc.

Tìm kiếm trên Real-time Square của Weibo, đâu đâu cũng thấy những bài đăng kiểu:

"Tôi có một người bạn muốn xem cái video đó..."

Trên các diễn đàn ẩn danh, chủ đề về đoạn video này đã chiếm trọn toàn bộ trang đầu.

“Trời ơi trời ơi trời ơi, mọi người đã xem cái video đó chưa?”

[Chủ đề]: Cô ấy thật sự xong đời rồi. Trước đó vừa tự bóc phốt bản thân mua giải, danh tiếng tụt xuống tận đáy, bây giờ lại lộ clip x. Cô ta định làm gì đây? Tôi thấy chỉ có nước rời khỏi showbiz thôi…”

1L: Video đó thực sự là của Ô Mạn sao? Tôi đến trễ quá, không xem được.

2L: [Link drive] - Mật khẩu: lsp1, nhanh tay xem đi!

3L: Cảm ơn người tốt bụng, chúc bạn cả đời bình an!

4L: Đù, xem rồi, cái bớt đó chắc chắn là cô ta... Nhưng thằng đàn ông kia là ai? Không thấy mặt, bị che hết rồi.

5L: Chẳng lẽ là vị "Thái tử gia nhà họ Dụ" trong truyền thuyết?

6L: Chuyện gì xảy ra vậy? Cô ta đi sửa máy tính à? Sao lại lộ ra thế này?

7L: Thế mới nói, phụ nữ yêu đương tuyệt đối không được quay video kiểu này, dù có yêu đến mấy cũng không được!

8L: Có bản HD không che không? Cầu xin!

9L: Để tôi chỉ cho Ô Mạn một con đường sáng nhé—đóng phim 18+ là có thể vực dậy sự nghiệp ngay!"

Ô Mạn bị đánh thức bởi cuộc gọi của Triệu Bác Ngữ lúc ba giờ sáng.

Cô mở video lên xem, suýt chút nữa tưởng rằng đây là một đoạn ghi hình lén do Dụ Gia Trạch quay lại, nhưng nhìn kỹ hơn, người phụ nữ trong video hoàn toàn không phải cô.

Tuy nhiên, cô ta có vóc dáng gần như giống hệt Ô Mạn, ngay cả vết bớt cũng không khác chút nào. Với chất lượng hình ảnh thô kệch này, thật giả đã hoàn toàn bị đảo lộn.

Ô Mạn sững sờ trong thoáng chốc, sau đó bình tĩnh nói: "Người trong video là Phó Tĩnh Nhã."

Triệu Bác Ngữ nghiến răng: “Cái cô này, tùy tiện quay mấy thứ đó với ai cũng được à? Đã thế còn để lộ ra ngoài! Không phải tự nhiên từ trên trời rơi xuống một cái bảng quảng cáo đập thẳng vào đầu chúng ta sao? Thật không hiểu nổi nữa!”

Ô Mạn thở hắt ra một hơi dài: “Anh Triệu, anh nghĩ đây chỉ là trùng hợp à?”

Anh ta khựng lại: “Hả… chẳng lẽ không phải?”

Ô Mạn tìm số liên lạc của Phó Tĩnh Nhã. Sau khi bộ phim Xuân Dạ đóng máy, cô ấy đã rời khỏi đoàn, hai người cũng rất lâu không liên lạc.

Cô mở lời thẳng thắn: “Người trong video chính là cô.”

Mãi đến sáng, Phó Tĩnh Nhã mới trả lời tin nhắn: “? Chẳng lẽ người đó không phải chị Mạn sao?”

Ô Mạn thức trắng đêm, luôn chờ đợi động tĩnh từ cô ta. Vừa nhận được hồi âm, cô liền gọi thoại ngay lập tức nhưng đối phương lại từ chối.

Ngay sau đó, cô ta nhắn lại:

"Chị Mạn, chuyện này xảy ra, tôi thật sự rất đồng cảm với chị. Nhưng chị không thể kéo tôi xuống nước chỉ để tẩy trắng cho bản thân được chứ?"

Ô Mạn đáp trả không chút do dự:

“Sao cô không dám nhận cuộc gọi? Chột dạ đúng không? Vì đây chính là video mà Dụ Gia Trạch đã chỉ thị cho cô quay lại.”

“Tôi không nhận là vì tôi biết bây giờ chị đang kích động. Chị Mạn, hãy bình tĩnh lại đi. Đừng thấy ai cũng nghi ngờ, tôi vốn rất tôn trọng chị, đừng để tôi thất vọng về chị.”

Ô Mạn chỉ muốn thăm dò thái độ của cô ta, nhưng qua cuộc đối thoại này, cô đã gần như chắc chắn người trong video chính là Phó Tĩnh Nhã.

Cô ta phản ứng nhanh chóng, có vẻ như đã chuẩn bị từ trước, câu trả lời vừa gãy gọn, vừa không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Ô Mạn không chút do dự gõ ra bốn chữ:

"Tôi biết là cô."

Phó Tĩnh Nhã đáp lại bằng một bức ảnh.

Trong ảnh là tấm lưng của cô ta, nơi từng có hình xăm đặc trưng ấy, nhưng giờ đây đã bị xóa sạch, thay vào đó là một hình xăm đóa hồng.

Cùng với bức ảnh là một tin nhắn khác:

"Đây chẳng phải chính là lời dạy bảo của chị năm đó sao? Chị bảo tôi nên xóa bỏ hình xăm, thoát khỏi cái bóng của chị thì mới có thể trở thành một diễn viên thực thụ. Bây giờ tôi đã làm theo, vậy mà sao chị lại quay lại quấy rầy tôi?"

Ô Mạn siết chặt điện thoại, trong lòng như có ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy.

Nhưng cơn tức giận này chưa kịp lắng xuống, tin nhắn từ Dụ Gia Trạch lại tiếp tục châm thêm dầu vào lửa.

— “Chim nhỏ, có cần tôi giúp không?”

— “Nhưng trước tiên, em phải về đây cầu xin tôi, nói rằng em đã sai.”

Vừa nhìn thấy tin nhắn đó, ngón tay Ô Mạn siết chặt đến trắng bệch, cô phải gắng hết sức kiềm chế mới không ném thẳng điện thoại đi vì cảm giác ghê tởm.

Cô lập tức chặn số anh ta.

Dù vậy, cô vẫn không thể nguôi giận, lửa giận trong n.g.ự.c như muốn thiêu rụi cả lồng ngực.

Bất chợt, tiếng chuông cửa vang lên dồn dập.

Cô sững lại một chút, bước đến nhìn qua mắt thần trên cửa.

Bên ngoài, Truy Dã đang đứng đó, vẻ mặt đầy bụi bặm và mệt mỏi.

Mắt thần phóng đại khuôn mặt cậu, những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán, rơi xuống từng giọt từng giọt.

Những giọt mồ hôi ấy như thể rơi thẳng vào trái tim cô, khiến ngọn lửa giận dữ trong lòng cũng dịu lại.

Cô vội vã kéo cửa ra, nhưng ngay khi đối diện với cậu, cô lại do dự đứng yên, giọng nói mang theo chút bất an:

“Cậu…”

Cô không biết cậu sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy đoạn video đó, liệu cậu có cho rằng đó là cô không? Nếu thật sự là cô, cậu sẽ nhìn nhận cô thế nào?

Những suy nghĩ ấy cứ giằng co trong đầu, khiến cô cảm thấy mình giống như một học sinh bị oan trước mặt giáo viên, vừa tức giận vừa nhạy cảm mà cúi thấp đầu.

Chào đón cô là một cái ôm chặt, ấm áp.

Mồ hôi trên trán cậu nhỏ xuống, rơi vào mắt, khiến cậu khẽ lắc đầu như một chú chó con bị nước b.ắ.n vào, sau đó ánh mắt trong veo nhìn cô nói:

"Chị, đừng lo. Tôi sẽ nghĩ cách."

Ô Mạn ngước mắt nhìn cậu, ngỡ ngàng hỏi:

"Cậu không muốn biết sự thật sao?"

"Tôi chỉ quan tâm chị có bị tổn thương không."

"..." Ô Mạn cắn chặt môi. "Người trong video không phải là tôi. Đó là Phó Tĩnh Nhã, người đóng thế khỏa thân của tôi trước đây."

"Thì ra là cô ta..." Truy Dã lẩm bẩm. "Cô ta không chịu thừa nhận, đúng không?"

"Tất nhiên. Giờ cô ta không còn là diễn viên đóng thế nữa mà đã có những tác phẩm chính thức. Dù có d.a.o kề cổ, cô ta cũng sẽ không nhận. Hơn nữa... cô ta biết ai đang chống lưng cho mình, nên lại càng không hoảng sợ."

Ánh mắt Truy Dã trở nên âm u, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nghiến răng nói:

"Chuyện này là do Dụ Gia Trạch giở trò đúng không?"

Ô Mạn trái lại lại bình tĩnh:

"Không phải anh ta thì còn ai vào đây?"

Nhìn thấy ánh mắt cậu dần thay đổi, cô kiễng chân, vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cậu:

"Cậu đừng kích động, nghe chưa?"

Truy Dã ôm đầu:

"Anh ta cứ bám lấy chị như vậy, tôi không chịu nổi!"

Hai người vào trong nhà, Ô Mạn cầm hộp t.h.u.ố.c lá trên bàn trà, rút ra một điếu, châm lửa, rít sâu một hơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-62.html.]

Chu Yêu Yêu

Cô chậm rãi nói:

"Tôi sẽ để anh ta biết, rốt cuộc đang không buông tha tôi hay không buông tha chính bản thân mình."

"Chị..."

Lần này đến lượt Truy Dã dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô.

"Yên tâm, tôi có chừng mực." Cô nắm lấy tay cậu, như thể đang bấu víu vào một chiếc neo giữa cơn bão, những suy nghĩ rối ren dần trở nên rõ ràng hơn. Nhưng điện thoại vẫn không ngừng rung lên, khiến cô khó mà phớt lờ được.

Cô cầm lên nhìn thoáng qua — là cuộc gọi của Đường Gia Vinh.

Chỉ liếc mắt một cái, cô dứt khoát nhấn tắt rồi tắt nguồn, tiếp tục nói:

"Truyền thông New Line có thể giúp tôi truyền tin không? Chuyện này, có lẽ chỉ có bọn họ dám đăng."

Truy Dã càng thêm bất an:

"Chị đang tính toán điều gì vậy?"

"Thực ra rất đơn giản. Khi một vụ bê bối xuất hiện, cách che đậy nhanh nhất là tung ra một vụ bê bối khác... còn chấn động hơn."

"Chị muốn tung tin xấu về Dụ Gia Trạch? Nhưng anh ta đâu có dính dáng đến giới giải trí, có thể thu hút sự chú ý sao?"

"Sao lại không tính là người trong giới? Dụ Tinh là một trong những tập đoàn lớn trong ngành." Nhắc đến hai chữ "tập đoàn lớn", giọng điệu của Ô Mạn không khỏi mang theo chút mỉa mai. "Nơi này... nước sâu lắm."

"Cho dù cách này có thể dời sự chú ý của công chúng đi chăng nữa, nhưng..." Truy Dã đột nhiên lắc đầu. "Không đúng. Thời điểm không thích hợp."

"Sao thế?"

"Cách này có thể giúp chị tránh búa rìu dư luận, nhưng đoạn video này sẽ mãi mãi bị gắn liền với chị. Vết nhơ này sẽ không biến mất theo thời gian, luôn có người sẽ lôi nó ra bêu rếu."

"Tôi cũng biết hậu quả này, nhưng chẳng còn cách nào khác." Ô Mạn bực bội gảy tàn thuốc. "Phó Tĩnh Nhã giờ đã xóa bỏ hình xăm, cho dù cô ta chưa xóa, nếu tôi lôi cô ta ra làm bia đỡ đạn, dư luận sẽ chỉ trích tôi đổ lỗi cho người khác. Xã hội này vốn dĩ luôn thiên vị kẻ yếu, huống hồ tôi đã bị gán mác kẻ cậy thế h.i.ế.p người. Trừ khi cô ta tự mình thừa nhận, nhưng chuyện đó không thể nào xảy ra."

"Vậy thì chúng ta cứ thừa nhận đoạn video đi."

Một hơi thuốc của Ô Mạn mắc kẹt trong phổi, khiến cô ho sặc sụa, Truy Dã đành bất lực giúp cô vỗ lưng.

"Thế mà cũng làm chị hoảng hốt sao?"

"Cậu đang nói cái gì..."

"Người trong video là ai không quan trọng nữa. Một khi mọi người đã tin đó là chị, vậy thì cứ để họ tin đi. Còn người đàn ông trong video bị che mặt kia... là tôi."

"Không được!" Ô Mạn lập tức ngắt lời cậu, vô thức cao giọng. "Cậu điên rồi sao? Tôi bị kéo xuống nước đã đành, chẳng lẽ còn muốn cậu nhảy xuống cùng c.h.ế.t chìm sao?!"

Truy Dã nhẹ nhàng xoa vai cô, trấn an:

"Chị, tôi còn chưa nói xong. Nếu chị nói công chúng luôn nghĩ chị là kẻ cậy thế h.i.ế.p người, vậy còn tôi? Họ nhìn tôi thế nào? Một diễn viên theo trường phái nhập tâm, đúng không? Nhất là sau khi bài phỏng vấn trên Time được đăng tải, họ đều biết tôi có thể liều cả mạng để đóng tốt một vai võ sĩ quyền anh. Vậy thì vì một cảnh nóng, tôi thực sự làm chuyện đó với chị... thì đã sao?"

Ô Mạn sững người trước lời của cậu.

“Chúng ta sẽ gọi Uông Thành đến, quay lại một cảnh theo đúng đoạn video đó. ‘Xuân Dạ’ sắp được xét duyệt tại Cannes, rồi cũng đến thời kỳ quảng bá, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ rằng đây chỉ là chiêu trò để tạo nhiệt trước khi phim công chiếu. Chúng ta chỉ cần tuyên bố rằng đoạn video mười giây kia là cảnh bị ai đó quay lén bằng điện thoại, cũng vừa hay giải thích vì sao chất lượng video lại như thế. Vì thế, Uông Thành sẽ không đưa đoạn này vào phim chính thức nữa. Còn Dụ Gia Trạch cũng không dám tung ra đoạn mới, vì càng tung thêm thì càng dễ lộ ra rằng người trong video vốn không phải chị. Như vậy, kế hoạch của anh ta sẽ tự sụp đổ.”

Ô Mạn đờ đẫn cả nửa ngày, cuối cùng cũng tiêu hóa được những gì Truy Dã vừa nói.

Cô không dám tin mà lắc đầu: “Quá điên rồ… Chúng ta lại tự mình quay lại cảnh đó cho cả mạng xem sao?!”

“Đúng vậy, nhưng ta sẽ dùng chuẩn mực quay phim mà làm, chỉ cần góc quay đủ rõ mặt hai ta là được. Sau khi xem, mọi người tự nhiên sẽ liên kết đoạn phim này với video ‘quay lén’ kia.” Truy Dã tư duy cực nhanh, rõ ràng là đang vận dụng kỹ thuật dựng phim kiểu montage*, “Khi đó, khi chúng ta rửa sạch nghi vấn về video này, chị có thể tung ra tin tức khác để thu hút sự chú ý, khiến mọi người không bàn tán về chị nữa.”

Truy Dã vẫn giữ giọng điệu bình thản, khiến cho chuyện hoang đường này lại nghe có vẻ… rất hợp lý.

Ô Mạn cẩn thận nghiền ngẫm lại, tóm gọn kế hoạch của Truy Dã—chính là giả vờ quay lại một cảnh nóng vốn không hề tồn tại trong kịch bản của ‘Xuân Dạ’.

Làm như vậy quả thật có thể đánh tráo khái niệm, nhưng hệ quả là khiến khán giả hiểu lầm rằng tất cả cảnh giường chiếu trong phim của họ đều là thật.

Thế nhưng, nếu so sánh với danh tiếng bị hủy hoại vì nghi vấn lộ video nhạy cảm, thì đây vẫn là cách ít tổn thất hơn. Ít ra, họ còn có thể gỡ gạc danh tiếng “cống hiến hết mình vì nghệ thuật”…

Ô Mạn bị kế hoạch này làm cho quay cuồng: “Cách này… thật sự khả thi sao?”

“Sao lại không?” Truy Dã thản nhiên, “Vì người diễn cảnh đó với chị là tôi. Họ sẽ tin thôi.”

Anh chàng vô cùng ung dung, chỉ có điều sau đó, giọng điệu lại có chút hời hợt: “Điểm bất lợi duy nhất của kế hoạch này chắc là… danh tiếng trong sạch của hai ta coi như tiêu tùng rồi. Chúng ta sẽ bị chôn vùi trong tay nhau.” Cậu xoa xoa mũi, bỗng bật cười: “Nhìn theo hướng đó thì tôi còn có lời ấy chứ.”

Ô Mạn trợn mắt: “Lúc này rồi mà cậu còn không nghiêm túc.”

Cậu nhỏ giọng than thở, tỏ vẻ uất ức: “Cái không nghiêm túc thật ấy, tôi còn chưa dám nói với chị đâu…”

Ô Mạn ngẫm nghĩ thật lâu. Thấy cô còn do dự, Truy Dã liền nói: “Chị vẫn lo cho tôi à?”

“Thực sự tôi không muốn cậu bị vạ lây.”

“Cái danh bad boy của tôi có quá trời rồi, thêm một cái cũng chẳng sao. Hơn nữa, tôi vốn không dựa vào showbiz Hoa Ngữ để kiếm sống, người khác có nói gì cũng chẳng ảnh hưởng đến tôi.”

Truy Dã cụp mắt xuống, nhưng trong lòng cậu chỉ có duy nhất một suy nghĩ—dù có đạp đổ cả bầu trời, tôi cũng sẽ bảo vệ chị.

Sau khi thống nhất kế hoạch, họ lập tức bàn bạc với Uông Thành. Dù Ô Mạn gặp chuyện, ảnh hưởng đến cả ‘Xuân Dạ’, nhưng dù muốn hay không, Uông Thành cũng đã ở chung một thuyền với cô, chỉ có thể gật đầu đồng ý phối hợp.

Đạo diễn già thở dài thườn thượt, cảm giác tóc mình bạc đi mấy phần: “Sao số ‘Xuân Dạ’ lại lận đận thế này chứ…”

Câu than vãn ấy khiến Ô Mạn không khỏi chột dạ.

Truy Dã vỗ vai ông, trấn an: “Anh chưa từng nghe câu ‘hết khổ tất đến lúc thịnh’ à? Vượt qua đợt này rồi, chắc chắn sẽ bật lên mạnh mẽ. Tôi có linh cảm rằng ‘Xuân Dạ’ sẽ thắng giải lớn.”

Vài lời này của cậu lại khiến tinh thần Uông Thành phấn chấn hẳn lên. Ông gật đầu liên tục, sau đó dũng cảm chống chọi nguy cơ đỏ mắt mà xem lại đoạn video bị làm mờ một lần nữa.

Cả nhóm đang phân tích xem hậu cảnh của video là đâu, ít nhất cũng phải tìm được địa điểm có độ tương đồng chín phần, nếu trùng khớp hoàn toàn thì càng tốt.

May mắn thay, quay phim chính của ‘Xuân Dạ’ bỗng giơ tay lên, yếu ớt nói: “Chỗ này trông quen lắm… Hình như là phòng của khách sạn Hoàn Dương.”

Không thể trì hoãn thêm, sau khi xác định được địa điểm, bọn họ lập tức lên đường đến khách sạn Hoàn Dương. Anh quay phim dùng chứng minh thư của mình để đặt một phòng, cả nhóm lén lút lẻn vào.

Uông Thành dự tính bố trí ba góc máy: một góc trung cảnh từ thắt lưng trở lên của cô, hai góc còn lại là đặc tả chính diện và phản diện.

Để trông giống với đoạn video kia, phần thân trên của họ bắt buộc phải hoàn toàn trống trơn.

Không giống lúc quay Xuân Dạ, ít ra khi đó vẫn còn mặc bra...

Ô Mạn đứng trong phòng tắm, trên người chỉ còn lại lớp phòng vệ cuối cùng. Khi tay cô đặt lên dây áo để cởi ra, động tác bỗng trở nên do dự.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ khẽ.

"Chị, xong chưa?"

"Bọn họ đang giục à?"

"Không, họ xuống dưới lấy thiết bị rồi. Bây giờ trong phòng chỉ có hai ta, thấy chị lâu quá chưa ra, tôi sợ có chuyện gì."

Nghe cậu nói vậy, lòng Ô Mạn bỗng dâng lên một ý nghĩ khác.

Cô bất ngờ kéo cửa phòng tắm ra, để bản thân lộ diện hoàn toàn trước mặt Truy Dã.

Cậu hơi trợn mắt, ngay sau đó liền dán ánh nhìn xuống mặt đất, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"

Nhưng từ tấm gương đối diện, Ô Mạn lại nhìn thấy vành tai cậu đang đỏ bừng.

Cô khẽ nhướng mày: "Giúp tôi cởi khóa áo sau lưng, hôm nay mặc loại này khó cởi quá."

Biểu cảm ngây ngô vô tình lộ ra của cậu, khiến người ta chỉ muốn trêu chọc.

Tựa hồ vì nhận ra sự bối rối của cậu, cô đột nhiên trở thành người nắm quyền chủ động. Cô không cần phải căng thẳng nữa, bởi vì sẽ không ai có thể lấn át cô.

Truy Dã đáp khẽ một tiếng "Được", giọng nói căng thẳng như dây đàn bị siết quá mức.

Cậu tiến lại gần từ phía sau, nhưng ngay khi những đầu ngón tay chạm đến lưng cô, Ô Mạn đã nhận ra điều gì đó không đúng.

Ngón tay cậu dọc theo đường sống lưng cô, vừa chạm vừa không, nhẹ nhàng lướt lên trên. Ô Mạn khẽ run lên, rồi phát hiện từ trong gương, ánh mắt của cậu đã thay đổi.

Cậu không chút kiêng dè, trực tiếp nhìn cô qua gương, khóe môi cong lên một đường nhàn nhạt, như đang cười nhạo sự đánh giá sai lầm của cô về mình.

"Được rồi," cậu cởi khóa, cúi đầu, ghé sát bên tai cô thì thầm, "Chị có thể cởi ra rồi."

Lần này, đến lượt vành tai cô đỏ lên.

Cô ngẩng cao đầu, không cam tâm bị lấn át, nhìn chằm chằm vào gương đối diện. Hai người trong gương lặng lẽ đấu mắt, cuối cùng cô dứt khoát kéo áo bra xuống, đẩy cậu ra: "Tôi ra ngoài đây, cậu tự xử đi."

Cô nghiêng người định mở cửa, nhưng lại bị cậu đột ngột nắm lấy cổ tay, kéo mạnh về phía sau, ôm trọn vào lòng.

Cậu vẫn đang mặc chiếc áo len đen dày dặn, trong khi phần thân trần của cô hoàn toàn áp vào đó, như một bông sơn trà trắng muốt mọc lên từ lòng đất tối tăm, hé nở những cánh hồng nhạt.

Truy Dã nhìn cảnh tượng trong gương, hơi thở rối loạn.

Cậu nghiến răng khẽ nói: "Chị, tôi không muốn để chị ra ngoài trong tình trạng thế này."

Ô Mạn ngẩng mặt nhìn cậu, dáng vẻ ngẩn ngơ kia làm chút tâm tư rục rịch trong lòng cô lại trỗi dậy.

Cô kiễng chân, khẽ hôn lên sống mũi cao thẳng của cậu. Lồng n.g.ự.c khe khẽ cọ qua người cậu theo từng nhịp thở.

Bàn tay siết chặt lấy eo cô, gân xanh hằn lên rõ rệt.

Ô Mạn cúi xuống liếc nhìn, rồi rút người khỏi vòng tay cậu. Trước khi rời đi, cô dựa vào cạnh cửa, nở nụ cười tinh quái.

"Bọn họ hình như quay lại rồi đấy. Cậu tốt nhất là nhanh lên."

Loading...