Thâm Tình Lặng Lẽ - 265. Liệu có trở nên… biến thái không

Cập nhật lúc: 2025-03-12 14:18:55
Lượt xem: 2

Triệu Uyển Nhu không biết rằng, khi cô đang băn khoăn về tâm trạng của Thái Lãnh Hàn thì cũng là lúc cô đã mềm lòng rồi. Ngay sau đó, lòng dạ của Triệu Uyển Nhu càng thêm mềm mại, khi Thái Lãnh Hàn cất giọng khàn khàn đưa ra gợi ý:

 

- Tôi… sẽ gọi em dậy. Nếu em không thích chạy bộ cùng tôi thì… tôi có thể… chạy tuyến đường khác. Hoặc là…

 

Triệu Uyển Nhu ngắt lời:

 

- Không cần đâu!

 

Thái Lãnh Hàn nghẹn họng. Giữa n.g.ự.c của hắn cũng như có một khối gì đó rất lớn chặn ngang, khiến cả hơi thở lẫn nhịp tim cũng như nghẽn lại. Cơn choáng váng càng thêm trầm trọng, Thái Lãnh Hàn lảo đảo muốn ngã. Triệu Uyển Nhu vội vàng đưa cả hai tay ra đỡ lấy thân hình đang lung lay của Thái Lãnh Hàn. Vừa cố gắng giữ thăng bằng cho tảng băng ngốc nào đó, Triệu Uyển Nhu vừa càu nhàu:

 

- Sao anh lại không cẩn thận như vậy? Hay là do ngủ không đủ giấc? Sau này anh không được thức khuya như thế nữa, cũng không được lau nhà vào ban đêm. Nếu không, anh bị bệnh rồi thì làm sao mà chạy bộ cùng em được?

 

Thái Lãnh Hàn đang bị xáo trộn giữa cảm giác mừng rỡ và buồn bã khi vừa được Triệu Uyển Nhu đỡ lấy vừa bị cô mắng. Nhưng ngay sau đó, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn quay ngoắt sang mừng rỡ như điên và bàng hoàng khó tin. Hắn đờ đẫn nhìn Triệu Uyển Nhu, ngơ ngác hỏi:

 

- Em vừa nói gì? Em muốn… cùng chạy bộ… với tôi sao?...

 

Triệu Uyển Nhu gật nhẹ đầu, miệng vẫn cố tìm cớ cứng cỏi:

 

- Cũng không hẳn là muốn cùng chạy bộ với anh đâu! Em… em chỉ muốn… cùng đi dạo buổi sáng với… Ha Ha mà thôi. Vì Ha Ha… đáng yêu mà!

 

Ha Ha ở ngoài sân, nghe mẹ xinh đẹp nhắc tới tên mình thì nhảy cẫng lên, phối hợp sủa gâu gâu liên hồi. Thái Lãnh Hàn mím miệng, cố nén nụ cười. Còn thím Hai thì không thèm nín nhịn, bật cười vui vẻ. Thím vỗ vỗ tay mấy cái, tiếp tục làm “đại sứ se duyên”:

 

- Hẹn dịp chi bằng gặp dịp. Hay là bây giờ cậu chủ với cô chủ chạy bộ luôn đi. Dù sao thì tôi cũng còn phải chuẩn bị bữa sáng đến gần cả tiếng đồng hồ lận.

 

Thái Lãnh Hàn đưa mắt lén nhìn Triệu Uyển Nhu, chờ quyết định của cô. Triệu Uyển Nhu ngẫm lại cũng thấy không thành vấn đề. Việc rèn luyện sức khỏe thì thực hiện càng sớm càng tốt chứ sao. Hơn nữa, hôm nay là cuối tuần, không phải đi làm, càng thích hợp để cô rèn luyện thân thể. Thế là Triệu Uyển Nhu gật đầu. Thái Lãnh Hàn mừng rỡ, nói nhanh như sợ cô đổi ý:

 

- Vậy… chúng ta mau thay đồ thể dục rồi chạy bộ thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tham-tinh-lang-le/265-lieu-co-tro-nen-bien-thai-khong.html.]

 

Triệu Uyển Nhu lại ngần ngừ:

 

- Nhưng mà… em chưa có đồ thể dục.

 

Thái Lãnh Hàn hớn hở:

 

- Tôi có! Để tôi lấy cho em!

 

Triệu Uyển Nhu thoáng ngạc nhiên. Thím Hai lại bật cười, chỉ đường dẫn lối:

 

- Cậu chủ, cậu phải để cho cô chủ tự lựa chọn chứ!

 

Thái Lãnh Hàn gật đầu ngay:

 

- Đúng vậy, tôi quên mất. Tôi phải để em tự chọn lựa mới đúng.

 

Nói rồi, Thái Lãnh Hàn bước nhanh về phía một căn phòng gần đó, lấy chìa khóa lúi húi mở cửa. Thím Hai đẩy nhẹ vào lưng của Triệu Uyển Nhu, nói khẽ:

 

- Cô chủ, cô mau vào đó xem qua đi. Cậu chủ đã chuẩn bị đồ đạc cho cô nhiều lắm đấy.

 

Triệu Uyển Nhu vừa tò mò vừa háo hức bước ngay vào căn phòng kia. Vừa bước vào, cô đã sửng sốt. Trong căn phòng đó có đến bốn tủ quần áo được xây theo kiểu âm vào tường. Trong bốn cái tủ bao quanh bốn vách tường của căn phòng chứa đủ các loại trang phục. Có những bộ lễ phục sang trọng kiêu sa, có những bộ đồ bộ mặc nhà thanh nhã đơn giản, có cả những trang phục thể thao gọn nhẹ,… Đáng nói hơn cả là, tất cả những trang phục đó đều là đồ đôi với hai kiểu dáng dành cho nam nữ khác nhau nhưng màu sắc tương đồng, hoặc hoa văn tương xứng, hoặc phụ kiện tương đương.

 

Nhìn bốn tủ đồ đầy ắp đến cả trăm bộ như thế, Triệu Uyển Nhu không cần nghĩ nhiều cũng hiểu được, tảng băng ngốc ngốc nhà cô chắc chắn đã như một chú cún to cần mẫn tha mồi, thấy trang phục đẹp là mua ngay một đôi mang về giấu làm “kho  báu”. Vậy mà bấy lâu nay hắn vẫn luôn giấu hàng trăm bộ quần áo đôi này như của riêng, không dám nói với cô, trong khi bản thân hàng ngày chỉ mặc đi mặc lại có mấy bồ đồ màu sắc xám xịt như thế. Hốc mắt của Triệu Uyển Nhu bỗng nong nóng. Tảng băng ngốc nghếch này! Đồ ngốc này! Hắn làm cô vừa cảm động lại vừa buồn cười quá đi mất.

 

Biểu hiện của Triệu Uyển Nhu làm trái tim của Thái Lãnh Hàn bỗng giật thót hết cả lên. Nguy rồi, trong một phút vui mừng vì sắp được chạy bộ của cô, tinh thần cảnh giác của hắn đã nới lỏng. Hắn đã để lộ “căn cứ bí mật” cho Triệu Uyển Nhu biết rồi. Việc hắn mua đồ đôi về “tích trữ” như thế này trong mắt của cô liệu có trở nên… biến thái không? Thái Lãnh Hàn hắng giọng, tìm cách giải thích:

 

- Em… em đừng sợ. Tôi… tôi không… không phải là kẻ… biến thái đâu!

Loading...