Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 35

Cập nhật lúc: 2024-05-29 13:07:57
Lượt xem: 37

Sau khi chiếu hết phim, những người trong thôn cũng bắt đầu rời đi, Tôn Biền giúp mợ cả và mẹ cô lau dọn nhà cửa.

Lứa trẻ đời sau rất khó thích nghi với việc mỗi ngày đều có một đám người tụ tập ở nhà mình vừa xem tivi nói chuyện phiếm lại còn uống rượu hút thuốc trong nhà, đến lúc rời đi còn để lại một đống bừa bộn trên đất buộc họ phải lau dọn.

Một lần hai lần thì không sao, nhưng mỗi ngày đều như thế thì ít ai có thể chịu được, nhưng ở nông thôn thời bấy giờ thì đó lại là chuyện bình thường.

Chẳng những bình thường mà nó còn là chuyện tốt, cho thấy người trong thôn vô cùng tốt bụng, rất có tình người, cái này ở nông thôn rất quan trọng, ngày thường có thể sẽ không thấy rõ nhưng chỉ cần nhà nào xảy ra chuyện dù lớn hay nhỏ, thì sẽ thấy ngay sự khác biệt giữa có tình người và không có tình người lớn đến mức nào.

Tôn Biền không rõ nơi khác như thế nào, chứ người Đông Bắc vô cùng để ý đến thể diện của mình, khi chiêu đãi khách nếu như phải kê thêm ghế ngồi, tan tiệc mà thức ăn hết sạch thì chủ nhà sẽ rất tự hào, hơn nữa bọn họ cũng có thể chắc chắn rằng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ, bởi vì điều đó chứng minh là bọn họ có nhiều mối quan hệ tốt, dù làm gì cũng sẽ được người quen giúp đỡ cho.

Còn nếu như nhà nào chuẩn bị đến mười bàn ăn nhưng người ta lại ngồi chưa hết năm bàn trong đó thì sắc mặt chủ nhà chắc chắn sẽ rất khó nhìn, hơn nữa nếu như nhà họ không nghĩ cách thay đổi thì sẽ khó sống được lâu dài trong thôn, cho dù có sống ở đó lâu thì chắc chắn cũng sẽ không dễ chịu gì.

Thời đại này người dân ở đây lao động bằng chân tay là chủ yếu, có khoảng một nửa số người trong thôn này đều mù chữ, do đó khi làm việc gì cũng đều phải nghĩ đến tình người, ở trên đời, tình người vẫn là thứ vô cùng hữu ích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-35.html.]

Tối nay nhà họ Điền tắt đèn hơi muộn, đám trẻ Tôn Biền đều đã đi ngủ trước, người lớn trong nhà vẫn còn ngồi dưới ánh đèn mà chuyện trò với nhau, bọn họ đang chờ mấy người đàn ông trong nhà trở về.

Trước lúc chuẩn bị đi ngủ, Tôn Biển xõa tóc đi qua đi lại trong phòng mấy vòng, lúc đắp chăn còn hỏi: “Bà ngoại ơi, sao không thấy Đại Hoàng trở về ạ?”

Mặc dù nghe tên rất giống chó, nhưng thật ra Đại Hoàng là một con mèo của bà ngoại Điền, là một chú mèo vàng sọc, nếu như dùng ngôn ngữ của đời sau để hình dung thì sẽ gọi nó là mèo cam.

Người ta bảo rằng mười con mèo con thì chín con trong đó là mập ú, một con còn lại thì to béo đến mức sập giường, thế nhưng con mèo sọc vàng mà bà ngoại Tôn Biền đang nuôi lại không hề mập một chút nào, chỉ có hơi cao lớn một chút, tính nết lại hoang dã vô cùng.

Bà ngoại Điền đang làm giày mới cho ông bạn già nghe vậy thì liếc nhìn cháu ngoại ở bên kia một cái, vừa xỏ kim vừa đáp lời: “Ai mà biết đâu, nó đi lung tung cũng quen rồi, hai ba ngày không về nhà là chuyện bình thường.”

Tôn Biền nghe vậy thì thất vọng nằm xuống, xem ra ý định ôm mèo đi ngủ của cô không thể thực hiện được rồi.

Không lâu sau đó, đồng hồ kiểu cũ được đặt ở trên tủ đã điểm 10 giờ, thông thường vào giờ này cả nhà đều đã đi ngủ.

 

Loading...