Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 301: “Nhảy Chuyển Tức Thì”

Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:57:16
Lượt xem: 124

Bên trong trận pháp là một thảo nguyên, khi cảm nhận được có người xâm nhập, những dây leo lập tức vùng lên tấn công.

Đây là Tù Linh trận đơn giản nhất.

Minh Phán Sơn xoay người mấy lần né tránh đợt tấn công, thả thần thức men theo dây leo, phát hiện mắt trận ở ngay phía sau.

“Tìm thấy rồi.”

Bước một bước đã đi xa mười mấy mét, chỉ trong chớp mắt ông ấy đã đứng trước mắt trận. Nhưng ông ấy còn chưa kịp đưa tay, trên mặt đất chỗ ông ấy đang đứng đột nhiên dâng lên ký hiệu của trận pháp Phù Vân.

Sắc mặt Minh Phán Sơn thay đổi nhưng đã quá muộn, sau đó cả người ông ấy đã bị dịch chuyển đến một không gian khác.

Thu Vũ Miên Miên

Lần này, ông ấy rơi vào một khoảng không đầy những tảng đá hỗn loạn lơ lửng. Những tảng đá này không chỉ tự động tấn công mà còn bất ngờ phát nổ.

“Không ngờ là trận trong trận!” Minh Phán Sơn hơi kinh ngạc.

Ông ấy còn chưa dạy nàng cách bố trí trận trong trận, không ngờ chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, nàng đã tự mình nghiên cứu ra.

Thật đúng là một mầm non đầy hứa hẹn.

Minh Phán Sơn lại một lần nữa tụ tập linh lực: “Đáng tiếc đây cũng chỉ là trận pháp cấp thấp nhất, muốn trụ được một nén hương thì sợ là không thể. Phá mắt trận cho ta!”

Một tiếng “ầm” vang lên, ông ấy lại quay trở về thảo nguyên ban đầu.

Những dây leo vẫn không ngừng nhảy múa trong không trung. Thân hình Minh Phán Sơn thoắt một cái, tránh thoát lực tấn công đồng thời đạp mạnh một cước xuống mặt đất, nhanh chóng lao về phía mắt trận.

Lần này, ông ấy cố ý tránh chỗ lúc trước, đến khi dưới chân ông ấy lại sáng lên ánh sáng trận pháp quen thuộc, Minh Phán Sơn rốt cuộc không nhịn được phải buông lời chửi thề.

“Nhãi con này…”

Sao cứ nhảy chuyển mãi thế?

Ông ấy không tin tà, lại tiếp tục tiến gần mắt trận. Ông ấy cũng không tin nàng có thể bố trí tới mười mấy trận pháp!

Nhưng sự thật đã chứng minh, ông ấy vẫn đánh giá thấp khả năng giở trò xấu xa của Khương Trúc.

Ông ấy bước nhầm chân trái, nhảy chuyển đến Thiên Tinh trận, bước nhầm chân phải, nhảy chuyển đến Quy Nguyên trận, lùi lại một bước không cẩn thận lại bước nhầm, ngay lập tức bị nhảy chuyển sang Ngũ Hành trận...

Điều đáng hận nhất chính là xung quanh mắt trận còn có một vòng bảo vệ ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, trên vòng bảo vệ cũng đầy những trận pháp chi chít.

Tiến gần tấn công mà bước nhầm sẽ bị chuyển sang trận pháp khác, tấn công từ xa mà chọn sai góc cũng sẽ lập tức nhảy sang trận pháp khác.

Quan trọng đây là bài kiểm tra trận pháp, không được phép dùng phá vỡ trận pháp. Minh Phán Sơn khổ sở chỉ có thể phá giải từng trận một.

Bận rộn cả nửa ngày, Minh Phán Sơn không những không tiến gần được mắt trận mà còn càng lúc càng xa, mệt đến thở hồng hộc, mặt mũi đen sì.

Trong khi đó, bên ngoài Khương Trúc đang bắt chéo chân nhàn nhã thảnh thơi uống trà: “Còn chưa ra nữa sao? Chờ đến mức hoa cũng héo cả rồi.”

Nàng vẫn còn chờ xem hiệu quả và phản hồi đấy.

Nhìn thấy thời gian một nén hương sắp hết, nàng để lại một đạo truyền âm rồi xoay người một cái rời khỏi Linh Phù Các.

Không nhịn được nữa, có ý tưởng mới là phải tìm người thử nghiệm ngay!

“Trúc Tử, chúng ta tới rồi đây.”

Ba người Bạch Vi từ đằng xa bay tới.

Trương Đồng nhìn quanh địa điểm một chút, thấy rằng đây là dưới chân núi Phong Thanh Tông: “Trúc Tử, ngươi nói có trò vui, ở chỗ nào?”

Khương Trúc liên tục tâng những quả cầu trận pháp trong tay, trên môi lộ ra một nụ cười xấu xa: “Đi xử lý đám Ma tộc của Phong Thanh Tông thôi.”

Cả bốn người lén lén lút lút trèo lên núi. Hiện tại, Phong Thanh Tông đã bị ma khí bao phủ, ngay cả lưng chừng núi cũng đều là ma khí.

Dù có thể che giấu khí tức nhưng bọn họ cũng không dám đến quá gần, chỉ dám mai phục trên con đường xuống núi nhưng như vậy là đủ rồi.

Đám Ma tộc này suốt ngày bắt linh thú trên núi đùa giỡn đấu thú mua vui, vừa hay có thể dạy cho bọn chúng một bài học!

Khương Trúc chia những quả cầu trận pháp mà mình đã nghiên cứu chế tạo sẵn cho ba người Bạch Vi, sau đó thì thầm: “Đặt trên con đường bọn chúng phải đi qua, nhất định sẽ vây khốn bọn chúng được vài ngày!”

Bạch Vi cầm quả cầu trận pháp, mắt sáng lên đầy vẻ kinh ngạc: “Đây là thứ ngươi luyện chế à? Là loại trận pháp gì vậy? Hình như chưa từng thấy qua.”

Câu hỏi của Bạch Vi nhắc nhở Khương Trúc.

Đúng là nàng nên đặt tên cho trận pháp của mình.

Nàng xoa cằm suy nghĩ: “Gọi nó là Nhảy Chuyển Tức Thì đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-301-nhay-chuyen-tuc-thi.html.]

“Sao cơ?” Trên khuôn mặt Tiêu Trường Phong đầy dấu chấm hỏi.

Khương Trúc mỉm cười bí ẩn: “Đợi lát nữa các ngươi sẽ biết thôi.”

Nửa nén hương sau…

Ba người Tiêu Trường Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn trận pháp kỳ dị trước mặt.

Đám Ma tộc bị vây khốn, chỉ cần bước lên một bước là nhảy chuyển, lùi lại một bước là nhảy chuyển, tấn công cũng nhảy chuyển...

Nhìn giống như gặp phải quỷ đả tường.

Tiêu Trường Phong nấp ở một bên kinh ngạc lẩm bẩm: “Chẳng trách gọi là Nhảy Chuyển Tức Thì...”

“Ầm...”

Phía trước bùng lên một đợt sóng hắc khí, đó là do đám Ma tộc kia đã hết kiên nhẫn, dùng man lực phá hủy toàn bộ trận pháp.

Tên Ma tộc kia vừa thoát ra được đã bắt đầu gầm lên: “Là ai dám đánh lén Ma tộc ta? Mau cút ra đây!”

Trong ánh nhìn của ba người, Khương Trúc không nhanh không chậm ném thêm một quả cầu trận pháp xuống dưới chân hắn ta, Ma tộc đang lớn tiếng quát tháo ngay lập tức im bặt.

Ba người Bạch Vi nhìn lại quả cầu trận pháp trong tay, ba người nhìn nhau cười một tiếng, không có một chút ấm áp nào mà chỉ đầy ác ý.

Mấy ngày gần đây, Ma Tam có cảm giác cả ngày không thấy bóng dáng Ma tộc nào trong tông môn cả.

Bọn họ gần như đều biến mất ngay sau khi ra khỏi tông môn, cả ngày hôm đó rất khó gặp lại bọn họ. Điều quan trọng là hắn ta có thể cảm nhận được bọn họ đều tụ tập dưới chân núi, hơn nữa thỉnh thoảng còn gây ra động tĩnh rất lớn, hận không thể phá nát cả ngọn núi.

Sau khi hỏi thăm Ma Tứ không có kết quả, hắn ta quyết định đích thân xuống núi kiểm tra.

Ma Tam phi thân đến trước cổng tông môn, hướng mắt nhìn xuống

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn một cái hắn ta đã muốn nổ tung.

Kẻ thất đức nào lại dám bố trí đầy trận pháp quanh chân núi của bọn họ?

Mà đám Ma tộc kia bị mắc kẹt trong các trận pháp, thỉnh thoảng có dùng man lực thoát ra được thì ngay lập tức lại bước vào một trận pháp khác, chọc cho đám Ma tộc kia hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, tức giận đến phát điên.

“Lũ Linh tu đáng chết, đừng để ta biết ngươi là ai!”

Trước khi Ma Tam nổi điên phá hủy tất cả các trận pháp kia, Khương Trúc vẫn cảm thấy chuyện này rất thú vị.

Tất cả mọi người đều bận rộn.

Nàng bận rộn chế tạo trận pháp, còn đám Ma tộc thì bận rộn tìm cách thoát ra, không ai rảnh rỗi cả.

Nhưng Ma Tam thì nhỏ nhen không chịu nổi, lúc này sau khi phá hủy đi tất cả trận pháp, hắn ta còn dựng lên một bảng hiệu ở dưới chân núi.

“Linh tu nào dám cả gan vào núi, g.i.ế.c không tha...” Bạch Vi tiến đến gần đọc to bảng hiệu.

Khuôn mặt Khương Trúc vẫn không đổi sắc, rút ra một cây bút vẽ hai cái đầu heo to tướng lên bảng hiệu, rồi vẫy tay với ba người Bạch Vi: “Không biết chữ, đi thôi.”

Ba người Bạch Vi cố nhịn cười, đi theo phía sau nàng đường hoàng tiến vào núi lần nữa, Trương Đồng nhìn thấy bảng hiệu chướng mắt bèn thuận chân đạp lệch ra.

Ngay khi dưới chân núi lại truyền tới động tĩnh, Ma Tam lập tức mở to mắt, đập mạnh vào bàn trước mặt, nổi giận đùng đùng đi xuống núi.

Nhưng lúc đó, kẻ đầu sỏ gây hoạ đã nhanh chóng trốn khỏi hiện trường, chỉ để lại những trận pháp và tấm bảng hiệu vẽ đầu heo.

Hèn hạ như vậy, vừa nhìn đã biết ngay là tác phẩm của Niệm Nhất.

Ma Tam bóp nát bảng hiệu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Niệm Nhất đáng chết, đừng để ta bắt được ngươi!”

Hắn ta vừa dứt lời, ánh sáng trận pháp lại lóe lên dưới chân.

“...”

“Đúng là ức h.i.ế.p Ma tộc quá rồi!"

Ở một bên khác, bốn người Khương Trúc chạy trối c.h.ế.t đến Hoàng thành, há mồm thở hồng hộc.

Nhảy Chuyển Tức Thì vẫn còn hơi yếu, tu vi cao dùng man lực là có thể phá hủy. Hiện tại trò này cũng chỉ để chọc phá đùa giỡn Ma Tam cho vui, thật ra không thể giam cầm được quá lâu, lực sát thương cũng chưa đủ mạnh, vẫn cần phải cải tiến thêm.

Khương Trúc âm thầm tính toán, phải học hỏi, xin Minh Phán Sơn chỉ giáo thêm.

Chỉ có điều sau kỳ kiểm tra lần trước, dường như Minh Phán Sơn có hơi sợ, đã ba ngày nay không dám cho kiểm tra trận pháp, còn nói sau này nàng không được dùng trò Nhảy Chuyển Tức Thì này trong lớp nữa.

Khương Trúc vừa nghĩ đến lần trước Minh Phán Sơn kiểm tra xong, mặt ông ấy đen như than, nàng không khỏi có chút đau đầu. Ông ấy cứng rắn phạt nàng luyện ba trăm trận pháp đơn lẻ.

Bốn người đang đi trong Hoàng thành thì bất ngờ một luồng linh lực vụt qua trước mắt. Bọn họ đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy ba người Minh Nhã Quân, Tiết Âm và Thanh Yêu không biết từ đâu truyền tống đến, không nói một câu đã ngã sóng soài trước mặt bọn họ.

Loading...