Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 107. Bất an và hoang mang
Cập nhật lúc: 2025-02-04 15:11:22
Lượt xem: 4
Hoàng Như Ý thì thào, như hỏi người đàn ông trước mặt của mình, lại như tự băn khoăn:
- Tại sao?
- Vì tiện nô phải truyền thuốc cho tiểu thư. Bằng mọi giá, hôm nay tiện nô phải truyền thuốc cho tiểu thư. Dù có bị tiểu thư oán hận và trừng phạt, tiện nô cũng phải truyền thuốc cho tiểu thư.
Tần Thanh Nguyện đờ đẫn nói. Hoàng Như Ý đau lòng đến không khóc nổi. Nàng bật cười. Trong đầu thầm gọi hệ thống, Hoàng Như Ý đưa ra yêu cầu:
[Tôi dùng phần thưởng của hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến chủ đạo để đổi. Chuyển hình thức kết thúc nhiệm vụ nhánh.]
[Yêu cầu đã được thông qua. Mời chủ nhân chọn hình thức kết thúc nhiệm vụ nhánh.]
[Hình thức số một.]
[Yêu cầu được chấp thuận. Chủ nhân sẽ kết thúc nhiệm vụ nhánh theo hình thức số một: cùng nam phụ hoan ái kịch liệt và c.h.ế.t trong khi đạt cao trào.]
Một luồng sáng màu tím nhạt phủ lấy toàn bộ cơ thể Hoàng Như Ý, mang theo một cơn buồn ngủ nặng nề. Hoàng Như Ý khép mắt, chơi vơi trong trạng thái quen thuộc khi rời khỏi thế giới ảo.
Chẳng bao lâu, Hoàng Như Ý mở mắt. Nhưng nàng kinh ngạc nhận ra bản thân đang nằm trong căn phòng quen thuộc của phủ Thượng Thư. Cạnh bên nàng là gương mặt hốc hác, tiều tụy của Hoàng phu nhân đang đầm đìa nước mắt. Trông thấy Hoàng Như Ý tỉnh dậy, Hoàng phu nhân lại òa lên nức nở. Hoàng Như Ý dịu dàng cất tiếng:
- Mẹ, đừng khóc! Miu Miu xin lỗi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/107-bat-an-va-hoang-mang.html.]
- Miu Miu... Miu Miu số khổ của ta... Con tỉnh dậy là tốt rồi! Tốt rồi...
Hoàng phu nhân vội vã cho người đi gọi Hoàng thừa tướng vào. Nhưng phải đến một lúc khá lâu sau đó, khi Hoàng Như Ý đã ăn hết một chén cháo do Hoàng phu nhân đút, thì Hoàng thừa tướng mới hối hả bước vào phòng. Hoàng phu nhân đặt cái chén không vào khay cho tỳ nữ bưng đi rồi trừng mắt nhìn Hoàng thừa tướng. Giọng của bà đầy bất mãn:
- Lão gia! Chẳng lẽ còn có chuyện gì quan trọng hơn việc Miu Miu tỉnh lại sao?
- Phu nhân đừng giận. Ta cần phải đích thân xử trí tên ám vệ phản bội khốn kiếp kia. Ta không muốn để hắn lại sổng mất rồi quay lại hãm hại Miu Miu thêm lần nào nữa.
Hoàng Như Ý ngồi im trên giường, trong lòng không hiểu sao chợt dấy lên cảm giác bất an và hoang mang. Đúng vậy, sao nàng lại không nhớ ra, hai vợ chồng Hoàng thừa tướng vốn là yêu con gái như mạng. Họ đã có thể vì trút giận cho con gái mà thẳng tay xé bỏ mặt nạ của Đào Tể tướng, không ngại va chạm cả trên quan trường lẫn hậu viện. Lần này, họ lại còn tận mắt chứng kiến Tần Thanh Nguyện cưỡng bức nàng đến c.h.ế.t đi, à không, đến ngất đi như thế, sao họ lại có thể dễ dàng bỏ qua?
Hoàng Như Ý hít sâu một hơi, đè cảm giác lo lắng xuống. Nàng không lo lắng cho hắn. Nàng tuyệt đối, không hề, không bao giờ lo lắng cho hắn. Nhưng miệng của nàng lại thốt ra câu hỏi:
- Cha, hắn đâu rồi?
- Ai?
- Tên ám vệ đó...
Hoàng thừa tướng và Hoàng phu nhân nhìn nhau. Con gái nhỏ bé và yếu đuối của họ vừa bị cường bạo đến c.h.ế.t ngất, khó khăn lắm mới tỉnh lại được đã hỏi về tên hung thủ. Chuyện này là tốt hay xấu, cả hai vợ chồng đều không xác định được. Nhưng trải qua chuyện kinh khủng vừa rồi, bọn họ không cần hội ý mà cùng có quyết định, chỉ cần có một phần không chắc, họ sẽ không để Miu Miu của họ gặp lại tên hung thủ kia.
Thế là Hoàng thừa tướng lấy công vụ làm cớ, quày quả rời khỏi. Hoàng phu nhân ấm ức nhìn lão gia nhà mình lâm trận bỏ chạy, bà cũng kêu lên một tiếng rồi khoa trương ngã xuống, ngất xỉu. Hoàng Như Ý buồn cười nhìn hai vị người lớn tóc đã điểm bạc còn diễn trò như trẻ con, nhưng nàng cũng hiểu được tấm lòng của họ nên không trách, cũng không ép. Chỉ là, sự giấu diếm ấy càng khiến tâm trạng bất an của Hoàng Như Ý tăng lên.