Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 130. Nụ cười cuối cùng

Cập nhật lúc: 2025-02-04 16:28:55
Lượt xem: 6

Theo mệnh lệnh của Đào Trọng Nghĩa, đám thị vệ dần tăng lên, hai tên, ba tên, bốn tên,... cùng lúc dày vò, chà đạp số hai mươi chín. Ta không thể chen vào giữa đám thị vệ vai u thịt bắp kia. Ta cũng không thể manh động trong ba ngày cuối cùng này, tránh để làm hỏng kế hoạch của công tử.

 

Nhưng quan trọng nhất là, ta đã thấy ánh mắt của số hai mươi chín. Ánh mắt của sự thanh thản và nhẹ nhõm. Hắn biết, kế hoạch đã đến bước cuối cùng, vì sự trả thù điên cuồng của Đào Trọng Nghĩa đã báo hiệu điều đó. Hắn đã lắc đầu với ta, hắn đã nhoẻn cái miệng móm mém vì không còn răng ra cười với ta.

 

Đó là nụ cười cuối cùng của số hai mươi chín.

 

Sau đó, hắn không thể cười nữa. Ta đứng như trời trồng, nhìn số hai mươi chín rũ rượi trong vòng vây tàn bạo của d.ục vọng và hận thù. Suốt ba ngày liên tục, không một phút nào ngơi nghỉ. Lũ thị vệ đã bị Đào Trọng Nghĩa hạ cho thứ xuân dược mạnh nhất, hoàn toàn không còn lý trí, chỉ có d.ục vọng, d.ục vọng và d.ục vọng. Số hai mươi chín cũng bị Đào Trọng Nghĩa trút xuân dược không ngừng. Hắn bị c.ưỡng bức lên đến đỉnh cao của nhục d.ục, rồi lại bị vùi xuống vực thẳm của nhục nhã. Chỉ trong ba ngày, số hai mươi chín đã không còn là hình dáng của con người nữa. Và ta, cũng không còn là ta nữa.

 

Đến ngày thứ bốn mươi chín, cũng là ngày cuối cùng trong thời hạn của Đào Trọng Nghĩa, theo mệnh lệnh và dị thuật của gã, lũ thị vệ vẫn liên tục hành hạ số hai mươi chín. Cho đến khi công tử dẫn quân đến vây bắt. Lũ kia vẫn như dã thú, không ngừng lăng nhục số hai mươi chín. Ta không nhịn nổi nữa, vung roi. Mỗi roi ta hạ xuống là một cơ thể vạm vỡ đổ ập vào thân thể của số hai mươi chín, và cũng là một lần số hai mươi chín co giật.

 

Khi ta đã dẹp hết bốn mươi tám tên thị vệ, thì số hai mươi chín đã không còn sức để cử động nữa. Khi công tử c.h.é.m đầu của Đào Trọng Nghĩa để thị chúng, thì số hai mươi chín đã hấp hối. Ta nhìn cơ thể dập nát, biến dạng đến không còn hình người của hắn mà có cảm giác gò má mát lạnh. Nước mắt đã tràn ra. Ta khóc, mà không biết mình khóc vì điều gì.

 

Số hai mươi chín nhìn ta, lại như không nhìn ta. Ánh mắt của hắn xuyên qua ta, xuyên qua công tử, nhìn về phía xa xăm. Cái miệng đã móm lại còn bị trật khớp của hắn mấp máy gì đó. Ta vội vã cúi xuống, nắn lại quai hàm cho hắn và kịp nghe lời hắn thì thào:

 

- Tiểu thư... Niểu Niểu... Thanh Nguyện đến tìm nàng...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/130-nu-cuoi-cuoi-cung.html.]

Số hai mươi chín trút hơi thở cuối cùng trên tay ta. Lúc ấy, ta mới nhớ ra, hắn đã có tên gọi. Hắn có tên là Thanh Nguyện. Đó là cái tên mà tiểu thư đã ban cho hắn.

 

Ta mang Thanh Nguyện đến một nơi vắng vẻ, định lặng lẽ chôn cất cho hắn. Nhưng công tử đã đuổi theo ta. Lúc này, công tử đã không còn là công tử nữa, mà là tân tể tướng, thay thế vào vị trí của Đào tể tướng vừa bị xử tru di cửu tộc. Ta nhìn công tử, không, nhìn ngài tân tể tướng, bỗng nhiên ta rất muốn cười. Và ta đã cười.

 

Ta cười cho tiểu thư, hóa ra đại ca của nàng đã biết nàng bị hạ độc từ lâu, nhưng vẫn nấn ná chờ đến khi Thanh Nguyện xuất hiện mới chịu đưa ra phương thuốc giải độc.

 

Ta cười cho Thanh Nguyện, bởi vì ngay từ đầu, đối tượng mà Hoàng đại công tử muốn đối phó chính là hắn, chỉ là hắn, luôn là hắn. Độc của hạt giống hoa tình là phụ thôi. Thứ thuốc có thể khiến Đào Trọng Nghĩa thảm bại chính là những viên tráng dương mà ta dâng cho gã mỗi lúc gã muốn dày vò Thanh Nguyện.

 

Ta cười cho chính ta, thì ra, ta cũng chỉ là công cụ để công tử đạt được mục tiêu của chàng. Lúc này đây, đứng cạnh công tử, không, đứng cạnh ngài tân tể tướng, là công chúa út của hoàng thượng, hôn thê được hoàng thượng ban hôn cho chàng. Còn ta, ta chỉ là một ám vệ, lại còn là một nam kỹ, một món đồ chơi còn thừa của Đào Trọng Nghĩa.

 

Trên tay ta là t.h.i t.h.ể rách nát của một ám vệ khác, một quân cờ, một tảng đá kê chân của họ.

 

Chúng ta đã không còn giá trị gì nữa rồi. Thanh Nguyện đã chết. Vậy thì, ta còn sống để làm chi?

 

Ta bắt chước theo Thanh Nguyện hôm ấy, nhét một viên hủy thi diệt cốt vào miệng của hắn. Và khi cảm nhận được t.h.i t.h.ể của Thanh Nguyện đã bắt đầu tan chảy, ta cũng cắn nát viên hủy thi diệt cốt trong miệng của mình.

 

Da thịt bị ăn mòn. Đau quá. Nhưng ít ra, ta còn may mắn hơn Thanh Nguyện. Ta chết, mà công tử vẫn còn sống, vẫn vui vẻ hạnh phúc. Ta chết, mà trước khi mất đi tri giác, vẫn có thể nhìn thấy được công tử, lần cuối cùng... Ta vẫn còn có thể mỉm cười với công tử, lần cuối cùng...

Loading...