Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 162. Cơn ác mộng khủng khiếp
Cập nhật lúc: 2025-02-05 08:27:31
Lượt xem: 1
Tần Thanh Nguyện đang bay lơ lửng trong giấc mơ bồi hồi lẫn nôn nao vì nghĩ rằng mình sắp có thể nhìn lại được gương mặt của cô bé kia, gương mặt mà trải hơn bảy năm đầy đau thương biến cố, hắn đã dần quên. Nhưng trước khi nhìn rõ được dung mạo của cô bé trong mơ, thì Tần Thanh Nguyện như rơi vào một vũng lầy tối om. Hắn cứ vùng vẫy mãi mà vẫn không thể thoát ra khỏi cảm giác nghẹt thở và nhầy nhụa kia. Ác mộng! Đây là cơn ác mộng vẫn luôn quấn lấy hắn hằng đêm.
Tần Thanh Nguyện kinh hãi, cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi cơn ác mộng khủng khiếp kia. Nhưng, như những lần trước đó, dù Tần Thanh Nguyện có giãy giụa thế nào cũng vô ích. Hắn bị dòng ác mộng kia cuốn lấy, lôi tuột vào một căn phòng.
Đó là một căn phòng nhỏ hẹp, vốn là bình thường sẽ rất bẩn thỉu và bừa bộn. Nhưng dưới mắt của Tần Thanh Nguyện trong mộng, căn phòng hôm ấy rất gọn gàng, sạch sẽ. Ở giữa phòng còn có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn là một cái bánh kem cũng nho nhỏ, mấy dĩa thức ăn và một chai rượu.
Tần Thanh Nguyện nhìn thấy chính hắn của năm mười tám tuổi mở cửa bước vào phòng. Cậu trai trẻ kia nhìn thấy sự thay đổi của căn phòng và chiếc bánh trên bàn mà nở một nụ cười sáng bừng cả gương mặt. Đã bao lâu rồi Tần Thanh Nguyện không cười như thế nữa, hắn cũng không nhớ. Hắn chỉ nhớ, sau nụ cười tươi tắn thật lòng đầu tiên và duy nhất ấy, hắn được mẹ nuôi xoa đầu âu yếm. Bà chúc mừng hắn đã bước sang tuổi mười tám. Bà cắt bánh cho hắn ăn, gắp thịt cho hắn ăn, rót rượu cho hắn uống.
Tần Thanh Nguyện vẫn còn nhớ, khi ấy, hắn không muốn uống rượu. Vì hắn vừa hứa với cô bé mèo con kia là sẽ làm người tốt, sẽ sống lành mạnh. Nhưng mẹ nuôi của hắn đã dùng tình thương và sự gần gũi ấm áp mà hắn khao khát suốt mười mấy năm qua để ép hắn uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Khi chai rượu đã cạn đáy, Tần Thanh Nguyện của năm mười tám tuổi đã chếnh choáng say. Thần trí của hắn lúc ấy vô cùng mơ hồ. Bởi vì, thứ mà hắn đưa vào cơ thể không chỉ có rượu, mà còn có một số loại thuốc. Tần Thanh Nguyện không điều khiển nổi cơ thể của mình, thế nên, hắn hoàn toàn không thể chống trả nổi trước sự tấn công và cưỡng ép của gã đàn ông kia. Lần đầu tiên trong cuộc đời Tần Thanh Nguyện đau đớn đến thế, và nhục nhã đến thế. Và tất cả những ấn tượng kinh hoàng tủi hổ đó đã ăn sâu vào trong tiềm thức của Tần Thanh Nguyện. Khiến cho hắn sau đó, đêm nào cũng mơ thấy ác mộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/162-con-ac-mong-khung-khiep.html.]
Đau. Đau lắm. Mẹ ơi, cứu...
Đừng... Mau thả ra... Thả ra... Làm ơn...
Không muốn. Không muốn. Không muốn...
Có ai không? Cứu với!...
Tần Thanh Nguyện bật dậy trong âm thanh thảng thốt kêu cứu của chính mình. Đập vào mắt hắn là gương mặt kinh ngạc và sợ hãi của Hoàng Như Ý. Đưa mắt nhìn quanh, Tần Thanh Nguyện nhận ra, đây là bệnh viện. Tần Thanh Nguyện mừng rỡ, thở hắt một hơi. Lẽ ra sau đoạn ký ức đáng sợ đó, theo như những lần nằm mộng trước, Tần Thanh Nguyện còn phải thấy những cảnh tượng hãi hùng hơn, kinh tởm hơn gấp nhiều lần. Lần đầu tiên Tần Thanh Nguyện có thể tự tỉnh dậy trong giữa chừng cơn ác mộng. Đây đúng là điều đáng mừng.
Hoàng Như Ý nhìn gương mặt tái mét và nụ cười méo mó của Tần Thanh Nguyện mà vẫn chưa hết bàng hoàng. Ban nãy, khi cô tỉnh dậy ở giường bệnh, thì nghe tiếng Tần Thanh Nguyện ú ớ ở giường bên cạnh. Đoán là hắn gặp ác mộng, Hoàng Như Ý vội đến lay nhẹ Tần Thanh Nguyện, để giúp hắn tỉnh lại. Và rồi, cô nghe được tiếng kêu cứu bi thống của Tần Thanh Nguyện. Rốt cuộc thì trong cơn mơ đó đã xảy ra chuyện kinh khiếp gì để một thầy giáo dạy thể d.ục cao to cường tráng lại phải kêu cứu thảm thiết như thế...