Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 163. Những quầng sáng cảm xúc

Cập nhật lúc: 2025-02-05 08:42:49
Lượt xem: 1

Vẫn còn đang vịn tay trên vai của Tần Thanh Nguyện, Hoàng Như Ý càng thêm hốt hoảng khi nhìn thấy, bao quanh cơ thể của Tần Thanh Nguyện có rất nhiều quầng sáng, đủ màu. Những màu sắc đó đều rất sậm màu, rất u ám. Và không hiểu vì sao, Hoàng Như Ý lại liên tưởng những sắc màu đó thành những cảm xúc của Tần Thanh Nguyện.

 

Màu đỏ bầm là tức giận. Màu vàng đục là uất ức. Màu chàm đậm là đau đớn. Màu tím thẫm là bi thương. Màu xám xịt là tuyệt vọng... Và trong đầu của cô bỗng vang lên âm thanh lạnh lẽo kỳ lạ:

 

[Chúc mừng chủ nhân đã kích hoạt được thuộc tính ẩn. Thuộc tính ẩn đã được kích hoạt sẽ tồn tại trong thế giới này cho đến khi chủ nhân rời đi.]

 

Hoàng Như Ý sửng sốt, trong khi mắt vẫn đang nhìn Tần Thanh Nguyện chằm chằm. Ánh mắt long lanh của Hoàng Như Ý khiến Tần Thanh Nguyện ái ngại. Có vẻ như việc hắn gào thét trong mơ đã ảnh hưởng đến cô học trò này rồi. Gãi gãi cái đầu bù xù, Tần Thanh Nguyện cố gắng tìm cách gợi chuyện. Dừng mắt trên cái trán vẫn còn quấn băng trắng toát của cô bé, Tần Thanh Nguyện khàn giọng hỏi:

 

- Em cảm thấy thế nào rồi?

 

Tần Thanh Nguyện không hỏi thì thôi, Tần Thanh Nguyện vừa nhắc đến, Hoàng Như Ý bỗng cảm thấy vết thương trên trán của cô đau nhói. Cô nhăn mặt, mếu máo. Tần Thanh Nguyện hốt hoảng chồm dậy, lo lắng hỏi dồn:

 

- Sao thế? Em còn đau à? Em có chóng mặt không? Có buồn nôn không?

 

Hoàng Như Ý bĩu môi, cố nén cười nhìn cún to bối rối đến rối loạn. Tần Thanh Nguyện vội nhảy ngay xuống đất, bế thốc Hoàng Như Ý lên, đặt cô trở vào giường rồi rối rít gầm lên, gọi y tá. Khi y tá và bác sĩ đã chạy đến, Tần Thanh Nguyện bị đẩy dạt ra. Hắn đứng nép vào góc tường, lo âu nhìn Hoàng Như Ý chằm chằm. Khi bác sĩ xác định là Hoàng Như Ý không sao, Tần Thanh Nguyện bị nghiêm khắc phê bình vì gây rối làm mất trật tự nơi bệnh viện. Hắn gục đầu nghe mắng, mắt vẫn len lén liếc nhìn Hoàng Như Ý khiến cô vừa buồn cười vừa cảm động quá đỗi.

 

Rồi lúc bác sĩ và y tá đã rời đi, Tần Thanh Nguyện vẫn đứng ở một góc xa xa mà nhìn Hoàng Như Ý, không dám đến gần. Hoàng Như Ý xụ mặt, giận dỗi. Tần Thanh Nguyện thở dài, dùng giọng nhẹ nhàng nhất đề nghị:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/163-nhung-quang-sang-cam-xuc.html.]

 

- Em gọi điện cho người nhà đi. Tôi sẽ ở đây, chờ người nhà của em đến rồi mới đi.

 

- Em không có người nhà.

 

Hoàng Như Ý tủi thân nói. Người nhà của cô, là bố mẹ nuôi, thì còn đang phải điều trị ở bệnh viện khác. Còn gia đình kia, vốn không phải là nhà của cô, những người ở đó, Hoàng Như Ý đã không còn xem họ là người nhà từ lâu rồi.

 

Tần Thanh Nguyện lại thở dài. Hắn có thể đồng cảm với Hoàng Như Ý. Nhưng lúc này đây, hắn lại không thể đồng ý với cô. Giọng của Tần Thanh Nguyện không tự chủ mà nghiêm lại:

 

- Em đừng nói thế. Dù thế nào đi nữa, họ cũng là bố mẹ của em. Họ chưa thể yêu thương và quan tâm đến em, cũng như em chưa thể thật sự thân thiết, gần gũi với họ. Đừng bướng bỉnh nữa. Em vẫn chưa thể sống một mình được đâu.

 

Hoàng Như Ý bắt đầu sụt sịt khóc:

 

- Ngay cả thầy cũng xem thường em.

 

- Tôi không xem thường em, mà là lo lắng cho em. Em không hiểu đâu. Sống một mình giữa cái cuộc đời phức tạp này thì chẳng có gì hay ho đâu. Ngay cả một thằng như tôi còn phải gặp... à, ý tôi là, em lại còn là con gái nữa. Em ở một mình, thật sự không ổn chút nào đâu.

 

Tần Thanh Nguyện gãi đầu. Suýt chút nữa thì hắn đã nói lộ chuyện của bản thân ra rồi. Tần Thanh Nguyện không hiểu tại sao, trước mặt Hoàng Như Ý, hắn lại thường xuyên lúng túng và thất thố như thế. Có lẽ là vì... thói quen nô dịch của kiếp trước vẫn còn trong tiềm thức chăng?

Loading...